Trong nháy mắt dường như trong lòng hắn bị một quả chùy hung hăng nện vào, nhìn đầu tóc bạc trắng, thậm chí mặt đầy nếp nhăn của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc gần như rơi lệ.
Nữ nhân ngu xuẩn này!
Dù vừa mới chạy tới nhưng Bạch Nhạc đã đoán được tâm tư của Vân Mộng Chân ngay lập tức.
Tất cả vẫn là do trước đó mình đoạt được truyền thừa kiếm gãy nên kích thích Vân Mộng Chân.
Vân Mộng Chân đương nhiên sẽ không bất mãn vì mình đạt được truyền thừa, nhưng nàng lại nhất định muốn đứng đầu trong cấm địa thượng cổ, nhận được đại cơ duyên để đúc thành tinh hải hoàn mỹ. Chỉ có như vậy, nàng mới mở ra một khoảng trời mới tiêu dao cho Đạo Lăng Thiên Tông.
Chỉ là... nữ nhân ngu xuẩn này, cho tới giờ không nghĩ tới chuyện này nguy hiểm cỡ nào.
Những tâm tư này nàng không có cách nào nói với mình, cho nên chỉ có thể liều mạng xông lên, chém giết, cho dù phải đánh cược tính mạng cũng không tiếc.
Cách nhau rất xa, nhưng Vân Mộng Chân vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng không nỡ trong ánh mắt Bạch Nhạc, nhưng nàng... không thể quay đầu!
Trong nháy mắt thất thần, Vân Mộng Chân đột nhiên xoay người sang chỗ khác, lần nữa bước nhanh về đằng trước.
Nàng biết bây giờ dáng vẻ mình rất khó coi, cho nên nàng không muốn để Bạch Nhạc nhìn cảnh chật vật như vậy của nàng.
Nếu như không thể đoạt được cơ duyên để khôi phục dung mạo, nàng thà chết ở đây, vĩnh viễn sẽ không gặp lại Bạch Nhạc nữa.
- Yến Bắc Thần!
Phục hồi lại tinh thần, Tư Đồ Lăng Phong là người đầu tiên đứng ra, lớn tiếng hô lớn:
- Mọi người cùng nhau xuất thủ, giết chết hắn trước!
Nếu như không có kiếm nhận phong bạo, những người này chưa chắc nguyện liên thủ đối phó với Bạch Nhạc, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã ăn ý với nhau. Cho dù là chính đạo hay ma đạo, tất cả mọi người đồng thời giết về phía Bạch Nhạc.
Trước đó mặc dù biết Bạch Nhạc nhận được lợi ích nhưng lại không ai có thể nghĩ tới, thu hoạch của Bạch Nhạc lại lớn như thế.
Chuyện này cũng làm tất cả mọi người tràn đầy cảnh giác với Bạch Nhạc, cho dù như thế nào cũng không thể để Bạch Nhạc làm rối lần nữa.
Nếu như trước đó Bạch Nhạc không muốn theo chân bọn họ, bằng vào uy lực của Kiếm Nhận Phong Bạo, cho dù không địch lại, chí ít cũng sẽ không lỗ.
Huống chi, cây cối xung quanh hắn đều đã héo rũ, Tiểu Bạch Giao cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng, chỉ phải cẩn thận một chút, Bạch Nhạc tự bảo vệ mình vẫn đủ.
Dù sao, nhiều người đều bị cản ở ngoài như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, tùy tiện xông vào tất sẽ gặp nguy hiểm trùng điệp.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nào còn tâm tư quấy rối bọn hắn nữa, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, không để ý tới sinh tử, nào còn để ý tới tâm tư của những người này nữa? Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, cứ như vậy khống chế Kiếm Nhận Phong Bạo xông thẳng tới.
Lúc này, cho dù bất luận kẻ nào dám cản đường, Bạch Nhạc đều sẽ không chút do dự nghiền nát kẻ đó, không tiếc bất cứ giá nào.
Ùng ùng!
Tư Đồ Lăng Phong là người đầu tiên xuất thủ, tấn công về phía gió xoáy màu xanh. Chỉ là Kiếm Nhận Phong Bạo đã sớm tăng uy lực tới cực hạn.
Sức mạnh của bản thân Bạch Nhạc vẻn vẹn chỉ có tác dụng dẫn dắt, sức mạnh bàng bạc kia cho dù chính diện đối đầu với cường giả Tinh Hải Cảnh cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong, Tư Đồ Lăng Phong nào có khả năng lay động được?
Huống chi, Bạch Nhạc căn bản là tiến thẳng về phía kình thiên đại thụ, trừ phi bọn Tư Đồ Lăng Phong có gan đuổi vào theo, bằng không thì không thể vây kín hắn được.
Chỉ trong thời gian mấy chục giây, Bạch Nhạc đã dẫn đạo Kiếm Nhận Phong Bạo mở đường phong tỏa của bọn Tư Đồ Lăng Phong, một đường đuổi về phía Vân Mộng Chân.
Cho dù là người dẫn đạo Kiếm Nhận Phong Bạo nhưng cũng không có cách nào ngăn cản lực sinh mệnh bị xói mòn.
Trong chốc lát, tóc của Bạch Nhạc cũng chuyển thành màu xám trắng, chỉ là lúc này Bạch Nhạc đối mặt với chuyện sinh cơ trôi đi kinh khủng như vậy nhưng ngay cả mắt cũng không chớp cái nào.
Hắn không biết nơi đây rốt cuộc có nguy hiểm gì, nhưng lại có thể cảm giác được phương thức xông thẳng vào của Vân Mộng Chân sợ là không thể thông qua được lần khảo nghiệm này.
Cho dù là vì bản thân để đột phá cướp đoạt cơ duyên, hay là vì cứu Vân Mộng Chân, hắn đều không còn đường lui nữa.
Hoặc là thông qua khảo nghiệm đoạt được cơ duyên lần này, hoặc là... chết cùng Vân Mộng Chân tại đây!
Ầm!
Vân Mộng Chân không ngừng tới gần dường như rốt cục cũng làm kình thiên đại thụ vẫn luôn không phản ứng kia tức giận.
Trong tích tắc, vô số cành lá chợt đổ xuống từ trên bầu trời, như từng cái roi da hung hăng quất về phía Vân Mộng Chân.
Biến cố đột ngột này cũng dọa tất cả mọi người phải giật mình.
Mới rồi mọi người còn đang do dự không biết có nên đuổi theo tranh đoạt hay không, giờ nhất thời đều dừng bước.
Bọn hắn tuy cũng muốn có được truyền thừa và cơ duyên, nhưng còn quý tính mạng của mình hơn.
Bây giờ ai cũng nhìn thấy rõ, chỉ cần chờ tới lúc trời sáng, tình thế này sẽ nghịch chuyển.
Đến lúc đó, kình thiên đại thụ kinh khủng này có thể sẽ tỏa ra sinh cơ vô cùng, đương nhiên có thể dễ dàng tiếp cận, căn bản không cần mạo hiểm.