Ai cũng muốn hái quả, đã có lý do chờ đối phương động thủ thì sao lại không làm?
Từ đó sẽ có thể hóa giải phân nửa nguy cơ cho Bạch Nhạc.
Hơn nữa, nàng đã tỏ thái độ như thế, tâm lý phòng bị của người khác với nàng lại càng yếu đi. Khi thật sự đến lúc Bạch Nhạc không đỡ được, nàng lại đột nhiên xuất thủ cũng có thể nắm chắc cứu được Bạch Nhạc.
Ra tay trước khống chế cục diện, tâm cơ cùng thủ đoạn này so với bọn Tư Đồ Lăng Phong đúng là cao hơn một tầng.
Vị Đạo Lăng Thánh Nữ không chỉ có thực lực thiên phú hơn người, tâm cơ cũng thật đáng ngưỡng mộ.
Làm Mặc Kình cũng phải cảm thán.
Chỉ tiếc, Vân Mộng Chân thiên tính vạn tính cũng không ngờ, tất cả chuyện phát sinh trong cấm địa thượng cổ đều hiện rõ trên bầu trời Đạo Lăng Sơn, quan hệ của nàng và Bạch Nhạc đã sớm bại lộ, bây giờ cho dù làm gì đều chỉ phí công mà thôi.
Trong mắt Mặc Kình và Diệp Lăng Vân, trong cấm địa thượng cổ, mọi người chỉ là quân cờ. Hành động này của nàng cũng chỉ gọi là khôn lỏi mà thôi.
Lần này Diệp Lăng Vân lại không tiếp lời.
Mặc Kình có thể nhìn ra, gã đương nhiên cũng có thể, chỉ là gã vẫn không quan tâm tới mấy chuyện này mà thôi.
Bất kể thế nào, Vân Mộng Chân làm như thế vẫn làm mất mặt Đạo Lăng Thiên Tông, Mặc Kình đùa cợt vài câu, gã cũng lười phản bác.
Ánh mắt lần nữa nhìn Bạch Nhạc.
Nghe được những lời này của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc không thèm nháy mắt một cái nào đã biết dụng ý của Vân Mộng Chân.
Phối hợp cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Trên đời này, người muốn lấy đầu Yến mỗ đếm không hết, mỗ gia cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy người các ngươi, có bản lĩnh cứ việc động thủ.
Dừng một lát, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Vân Mộng Chân, lần này là do ngươi may mắn, có điều... lần sau, ngươi sẽ không còn ăn may như vậy nữa đâu!
Trong lúc nói, thân hình của Bạch Nhạc thoắt một cái đã nhảy lên người Tiểu Bạch Giao.
- Cuồng vọng!
Trong mắt lóe lên sát cơ, Quân Bất Ly lạnh lùng nói:
- Yến Bắc Thần, chúng ta gọi ngươi là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân nhưng ngươi cũng quá coi thường bọn ta rồi! Đừng tưởng có một con giao long bảo vệ là có thể không coi anh hùng trong thiên hạ ra gì.
- Nể Thông Thiên Ma Quân, bọn ta sẽ cho ngươi một cơ hội, giao Quảng Hàn Thiên Cung cùng Côn ngô Kiếm ra, ta có thể làm chủ, thả ngươi!
Mọi người đều có tâm cơ, bọn Vân Mộng Chân cùng Tư Đồ Lăng Phong muốn mượn đao giết người, nhưng bọn họ làm sao cam nguyện bị lợi dụng?
Bây giờ rõ ràng Yến Bắc Thần đã rơi vào tử cục, nếu có thể không đánh mà thắng, bắt Yến Bắc Thần giao Côn Ngô Kiếm cùng Quảng Hàn Thiên Cung ra, còn có thể nhân cơ hội tha cho Yến Bắc Thần, tiếp tục tính kế người trong chính đạo chẳng phải sẽ hoàn mỹ hơn sao?
Dựa theo tâm tư của Quân Bất Ly, bắt Yến Bắc Thần giao cả hai thứ ra chỉ là “nói thách” mà thôi.
Chỉ cần Yến Bắc Thần đồng ý nhượng bộ, bọn hắn cũng không cần Côn Ngô Kiếm, còn vì thế mà trêu chọc Đạo Lăng Thánh Nữ nữa. Chỉ cần Yến Bắc Thần bằng lòng giao Quảng Hàn Thiên Cung ra thì có thể dừng tay.
- Thả ta sao?
Khóe miệng nở một nụ cười rực rỡ, Bạch Nhạc thong thả mở miệng:
- Được, vậy đi, lợi cho đám ngụy quân tử chính đạo này chẳng thà cho các ngươi được lợi!
Bạch Nhạc nói tùy ý, nhưng trong lòng Tư Đồ Lăng Phong lại rùng mình.
Trước đó, khi gã đơn độc gặp Bạch Nhạc, Bạch Nhạc đã từng dùng chuyện này để uy hiếp. Bây giờ nếu thật ép Bạch Nhạc bỏ Côn Ngô Kiếm cùng Quảng Hàn Thiên Cung cho đám thiên tài ma đạo thì sẽ biến khéo thành vụng mất.
- Giao Côn Ngô Kiếm ra, ta đảm bảo ngươi không chết.
Trong mắt lóe lên tia sáng, Vân Mộng Chân lần nữa nói.
- Được, vậy ngươi tự mình tìm bọn họ mà cướp!
Trong miệng nói bây, ngay lúc đó, trên người Bạch Nhạc lại đột nhiên bốc lên kiếm ý khủng bố.
Trong tích tắc, vô số kiếm khí màu xanh dũng mãnh tràn ra từ trong Côn Ngô Kiếm. Trong một thoáng, xung quanh Bạch Nhạc liền hình thành gió xoáy kiếm khí.
Trước đó còn có chút kinh ngạc, nhưng khi chứng kiếm gió xoáy kiếm khí này, tất cả mọi người không khỏi đồng thời biến sắc.
Cho tới lúc này, bọn họ mới hiểu được mới rồi Yến Bắc Thần đang nói hươu nói vượn để kéo dài thời gian, từ đầu tới cuối căn bản không muốn thỏa hiệp với họ.
Thần thông này trước đó khi Yến Bắc Thần lao tới từ trong rừng, bọn họ đã từng thấy một lần. Giả sử thật bị Yến Bắc Thần thi triển ra thì chưa chắc ngăn được.
Trong nháy mắt, ba người Quân Bất Ly, Mặc Vũ, Nhậm Tiêu Dao đồng thời xuất thủ giết về phía Bạch Nhạc.
Thần thông này mặc dù lợi hại, nhưng muốn thật sự thành hình lại cần thời gian, bọn hắn sẽ không cho Yến Bắc Thần thời gian!
Vù vù một tiếng!
Quanh người Bạch Nhạc nhất thời xuất hiện một màn sáng màu vàng.
Nhìn màn sáng quen thuộc này, mí mắt của tất cả mọi người không khỏi nảy lên.
Trước đó trong Loạn Nhận Phong Bạo, Yến Bắc Thần cũng dựa vào màn sáng màu vàng này để chống đỡ kiếm khí màu xanh công kích trong chốc lát, tranh thủ cơ hội để hắn thở dốc, cuối cùng mới có thể thuận lợi có được truyền thừa.
Bây giờ đối mặt với công kích của bọn Quân Bất Ly lại dùng đúng cách cũ để kéo dài thời gian, thật làm người ta hận tới ngứa răng.