So với người khác, Mặc Kình căn bản không quan tâm ai hay thời đại gì, chỉ cần có thể hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông để ma đạo lần nữa quật khởi, như vậy, cho dù để người không có quan hệ gì với mình như Bạch Nhạc tương lai chấp chưởng ma đạo, gã cũng cam tâm tình nguyện.
Cho tới nay, trong ma đạo đều không thiếu thiên hạ, cho dù là Quân Bất Ly, Nhậm Tiêu Dao hay Mặc Vũ đều có thiên phú cao cấp nhất. Nhưng so với sự xuất sắc của Vân Mộng Chân vẫn luôn thiếu một chút.
Nhưng Bạch Nhạc lại khác!
Vị truyền nhân Thông Thiên Ma Quân này đã thể hiện tiềm lực đủ để chống lại Đạo Lăng Thánh Nữ.
Lần vào cấm địa thượng cổ này đối với Bạch Nhạc mới chính thức là cơ hội phá kén hóa bướm!
Mà thứ bây giờ gã phải cân nhắc không phải cấm địa thượng cổ nữa, mà là phải làm như thế nào để bảo vệ vị truyền nhân Ma Quân này.
Biểu hiện của Bạch Nhạc chói mắt như thế là chuyện tốt, nhưng Bạch Nhạc càng xuất sắc, nhận được càng nhiều lợi ích thì những người trong chính đạo càng không dễ để Bạch Nhạc còn sống rời đi.
Mặc dù gã cường đại nhưng dù sao cũng không phải vị Thông Thiên Ma Quân quan tuyệt thiên hạ kia.
Bây giờ gã đã tới giai đoạn xế chiều, một khi gã chết trên Đạo Lăng Sơn thì càng không có lực khống chế có thể thuyết phục cự phách ma đạo không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Bạch Nhạc.
Xuyên qua Lăng Vân Mộc chính là đại hải không thấy bờ bến.
So với sơn lâm trước kia, trên mặt biển cũng cấm phi hành, cho dù là Tiểu Bạch Giao cũng “bó cánh”, cho dù nó đạp nước thế nào cũng không bay nổi.
Có điều đối với Tiểu Bạch Giao, trong biển quả thực là thoải mái hơn bầu trời, đối với nó, đại hải bao la mới là nơi chơi đùa tốt nhất.
Tiểu tử kia cũng không biết nguy hiểm gì, chơi quên trời đất trong biển.
Mặc dù Bạch Nhạc không chơi cùng Tiểu Bạch Giao, nhưng có nó ở cạnh hiển nhiên sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nếu như ban đầu Bạch Nhạc vẫn không biết gì về cấm địa thượng cổ, như vậy bây giờ tới biển sẽ liên hệ tất cả những gì vừa trải qua, trong lòng hiểu được nhiều hơn.
Khảo nghiệm trong cấm địa thượng cổ này hẳn là phân chia theo ngũ hành.
Kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành đại biểu cho năm nơi khảo nghiệm.
Loạn Nhận Phong Bạo là kim, Lăng Vân Mộc là mộc, bây giờ vùng biển này hiển nhiên là thủy.
Trải qua nhiều như vậy, Bạch Nhạc đương nhiên không thể giống lúc còn chưa biết gì trước đây, đã có thể mơ hồ thôi diễn ra một số khác biệt.
Cấm địa thượng cổ thật ra là chỗ tu hành của những tu hành giả thượng cổ.
Truyền thừa lưu lại ở đây là phương pháp tu hành của tu hành giả thượng cổ.
Thời đại thượng cổ không phân đạo ma, cái để phân biệt tu hành giả có thể là do lực ngũ hành này.
Điều này làm Bạch Nhạc lần nữa nhớ tới đạo pháp tu hành.
Bây giờ trong các môn các phái cũng vẫn có đạo tu, vài đạo pháp thần thông tổng kết lại cũng không ngoài ngũ hành.
Đương nhiên, nói ra, phương pháp tu hành thượng cổ hầu như đã thất truyền, nhưng lực ngũ hành lại vẫn có tồn tại.
Bạch Nhạc đi trên con đường song tu đạo ma, từ một mức độ nào đó thì có thể phù hợp với cổ pháp.
Nếu có thể thu thập đủ lực ngũ hành, sau này khi đúc thành tinh hải có thể có trọng dụng.
- Vô cực đến thái cực, thái cực động sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh lại sinh âm, tĩnh cực phục động, nhất động nhất tĩnh, tương hỗ là mộc, phân âm phân dương. Lưỡng nghi lập yên!
- Truyền thừa Thái Cực Đạo, thật ra nòng cốt chính là âm dương!
Lời giải thích của Vân Mộng Chân về Thái Cực Đạo lần nữa vang lên trong đầu Bạch Nhạc.
Âm dương ngũ hành vốn là tất cả.
Bạch Nhạc muốn dung hợp lực đạo ma, coi linh khí và ma khí là âm dương, như vậy lực ngũ hành sao không thể là điểm then chốt dung hợp âm dương?
Nhất pháp thông mà vạn pháp cũng thông!
Trước đó Bạch Nhạc vẫn đang tìm điểm sáng này, bây giờ phỏng đoán về lực ngũ hành đã mở ra một con đường mới cho Bạch Nhạc.
Nghĩ rõ ràng chuyện đó, Bạch Nhạc không khỏi cất tiếng cười to!
- Tiểu Bạch!
Sau khi Bạch Nhạc la lên, Tiểu Bạch Giao nhất thời thò đầu ra từ trong biển, hài lòng nhìn Bạch Nhạc.
- Giao long nhập hải, Tiểu Bạch, nơi này chính là sân nhà của ngươi! Có thể dẫn ta đi tìm được trung tâm hải vực này trước mọi người hay không, phải xem ngươi thế nào rồi!
Nếu như mới rồi vị trí của Lăng Vân Mộc trong sơn lâm là một ràng buộc với Tiểu Bạch Giao, như vậy đại hải chính là nơi thích hợp cho Tiểu Bạch Giao tung hoành nhất, lấy ưu thế như thế mà không sử dụng mới là đáng chê cười.
Phụt!
Đắc ý phun nước ướt hết người Bạch Nhạc, Tiểu Bạch Long vui sướng bơi tới bên cạnh Bạch Nhạc, ý bảo Bạch Nhạc lên người nó.
- Chúng ta đi!
Bị phun ướt hết người, Bạch Nhạc cũng không chút phật lòng, cười ngồi lên lung Tiểu Bạch Giao.
Ầm!
Trong tích tắc Tiểu Bạch Giao nhất thời như một mãnh tử chui thẳng vào trong nước biển, nhanh chóng bơi về phía trung tâm hải vực.
...
- Giao long nhập hải, cửa ải này... người khác không còn hy vọng gì.
Thấy Tiểu Bạch Giao mang theo Bạch Nhạc chìm vào trong biển, Mặc Kình liền lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột.