Nhưng một khi nàng ta chính miệng thừa nhận, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Thiên hạ này, thiên tài muốn theo đuổi Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông là nhiều không đếm xuể, nhưng kỳ thật trong lòng ai cũng biết rõ, từ khoảnh khắc trở thành Thánh Nữ, nhất định phải cả đời phụng đạo, không thể có chút tư tình! Như vậy, cách giải thích duy nhất chính là... Vân Mộng Chân cũng đang nói dối.
Mày đột nhiên nhướn lên, cổ tay Dạ Nhận khẽ động, trong một cái nhấc tay, lại một đao nhắm thẳng tới chỗ yếu hại của Bạch Nhạc.
Bất kể Vân Mộng Chân có nói gì, cũng không đủ để tin, hắn chỉ tin sự thật!
Nếu nói một kích vừa rồi, còn chỉ là bất ngờ, như vậy lần này, đủ để chứng thực thái độ chân thật của Vân Mộng Chân, chỉ cần Vân Mộng Chân lại ra tay cứu người, cho dù không có tư tình, cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, mà hắn cũng chỉ cần kết quả này mà thôi.
Cơ hồ là trong nháy mắt Dạ Nhận vừa động thủ, Vân Mộng Chân cũng lại xuất kiếm, chỉ là lần này, không phải cứu Bạch Nhạc, mà là nhân cơ hội Dạ Nhận xuất thủ giết Bạch Nhạc để phản kích!
Một kiếm này, không cản được Dạ Nhận giết Bạch Nhạc, nhưng một khi Dạ Nhận giết chết Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng có thể nắm lấy cơ hội đả thương đến Dạ Nhận, cường hành vãn hồi thế yếu bị thương vừa rồi.
- Phập!
Mũi đao cơ hồ là sượt qua cổ Bạch Nhạc, da trên cổ bị đao phong cắt qua, rạch ra một vết máu, cũng nhuộm đỏ áo!
Nhưng mà, dù vậy, Vân Mộng Chân lại ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, càng đừng nói là đột nhiên biến chiêu đi cứu Bạch Nhạc.
Giao phong trong nháy mắt, động tác mau lẹ, nhanh đến mức khiến người ta thậm chí không nhìn rõ, nhưng kết quả lại khác biệt một trời một vực với suy đoán của Dạ Nhận.
Trong nhất thời, sắc mặt Dạ Nhận lại trầm xuống.
Hắn không phải không muốn dứt khoát giết chết Bạch Nhạc, nhưng nếu làm vậy, hắn cũng sẽ phải trả một cái giá không nhẹ.
Một khi Bạch Nhạc không còn trở thành nhược điểm của Vân Mộng Chân, cho dù là hắn, muốn tập sát Vân Mộng Chân, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nào dám tùy tiện bị thương.
Quan trọng nhất là hắn không biết Hắc Diệu Ma Quân có thể kéo dài được bao lâu!
Đừng nhìn Hắc Diệu Ma Quân dường như lời thề son sắt ước chiến Tử Dương Chân Nhân, nhưng trên thực tế, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Hắc Diệu Ma Quân hơn phân nửa vẫn không đánh lại Tử Dương Chân Nhân, một khi bại lui, chờ Tử Dương Chân Nhân quay lại, vở kịch dạ tập này sẽ kết thúc.
Không thể vào trước đó tập sát Vân Mộng Chân, như vậy người chết rất có thể là bản thân hắn.
Ngược lại với Dạ Nhận, lúc này Vân Mộng Chân lại cười rất sáng lạn,
- Ta đã thừa nhận rồi, sao ngươi lại không tin?
Chuyện trên đời này, rất nhiều lúc vốn là không phân rõ thật giả.
Vân Mộng Chân là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông không sai, cũng không có ai nói, Thánh Nữ nhất định không biết nói dối.
Hiện giờ nàng ta nói với ngươi rõ ràng như vậy, ngươi dám tin không?
Lúc này, Dạ Nhận lập tức trở nên vô cùng đau đầu.
Lúc trước tuy cũng từng giao phong với Vân Mộng Chân, nhưng lại là chiếm hết thượng phong, nếu không phải Bạch Nhạc phá rối, chỉ sợ lần trước Vân Mộng Chân đã chết rồi.
Nói thật, trên thực tế, Dạ Nhận ở sâu trong lòng có chút xem thường vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.
Nhưng khi thực sự đến lúc này, Dạ Nhận mới đột nhiên phát hiện, vị Thánh Nữ này khó chơi hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
- Mộng Chân tiên tử đúng là nhẫn tâm thật.
Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhận lạnh lùng mở miệng nói,
- Chỉ không biết tiểu gia hỏa năm lần bảy lượt không tiếc vì ngươi mà chết này sẽ có cảm tưởng gì.
Trong nháy mắt giao phong vừa rồi mặc dù nhanh, nhưng Dạ Nhận cũng nhìn thấy rõ thái độ của Vân Mộng Chân, chính là căn bản không bận tâm tới sinh tử của Bạch Nhạc.
Dưới tình huống như vậy, hắn lại đi giết Bạch Nhạc tất nhiên là không hề có ý nghĩa, hơn nữa sẽ khiến bản thân mình rơi vào trong bị động.
So với như vậy, chẳng thà dứt khoát làm ngược lại, dùng cái này để châm ngòi sự bất mãn của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân.
Đương nhiên, Dạ Nhận cũng biết rõ, với địa vị của Vân Mộng Chân, bất kể hắn có châm ngòi thế nào, Bạch Nhạc Bạch Nhạc phản chiến, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn khoanh tay đứng nhìn đã là tốt rồi.
Đừng nhìn Dạ Nhận vừa rồi giống như vô cùng thoải mái, thiếu chút nữa có thể trực tiếp trảm sát Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, một kẻ địch thành tựu Tử Phủ, lại nguyện ý xả thân đánh nhau, tuyệt đối cũng đủ để khiến hắn đau đầu rồi.
Phải biết rằng, hiện giờ Vân Mộng Chân đã bị thương, dưới tình huống như vậy, nếu không có nhân tố khác ảnh hưởng, kỳ thật hắn có nắm chắc rất lớn có thể trảm sát được nàng ta.
Rất hiển nhiên, sự tồn tại của Bạch Nhạc, bản thân chính là một trong những nhân tố không ổn định.
Lời nói của Dạ Nhận truyền vào trong tai Bạch Nhạc một cách rõ ràng, nhưng lúc này, Bạch Nhạc lại thủy chung trầm mặc, cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, vừa không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả kiếm trên mặt đất cách đó không xa cũng không nhặt về.
Lúc này, Bạch Nhạc giống như đã chết lòng, cô đơn mà bi thương.