Giết chết Quân Bất Ly đối với Vân Mộng Chân cũng không có gì khó, bây giờ người nàng thật sự lo lắng vẫn là Bạch Nhạc.
Cho dù nàng làm gì, nếu như Bạch Nhạc chết thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Liếc mắt nhìn kiếp vân ở chân trời, Vân Mộng Chân lần nữa gia tốc.
Thời khắc này, nàng không để ý tới gì được nữa, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Bạch Nhạc.
Cửu Tiêu Lôi Kiếp đã kết thúc, bây giờ thời gian cho nàng và Bạch Nhạc đã không còn nhiều.
Bạch Nhạc cũng không ngờ, người thứ hai hắn gặp phải lại là Thư Khánh Dương.
Mặc dù đã sớm quyết định chủ yếu tiêu diệt từng bộ phận, nhưng khi đối mặt với Thư Khánh Dương, Bạch Nhạc vẫn có chút do dự.
Đương nhiên, giữa hắn và Thư Khánh Dương không có giao tình gì, mấy ngày ở trên Đạo Lăng Sơn cũng chỉ xem như sơ giao, chưa nói tới có cảm tình. Có điều, bây giờ Thư Khánh Dương lại đại biểu cho Đại Càn Vương Triều.
Giữa hắn và Ngô Văn Uyên mặc dù cũng có lý do lấn cấn, nhưng ít ra Bạch Nhạc đã nhận ân tình của Ngô Văn Uyên.
Hơn nữa trước đó ở trong Lăng Vân Mộc, khi người khác vây công Bạch Nhạc, Thư Khánh Dương xác thực là không xuất thủ.
Bạch Nhạc có phần chần chừ, nhưng Thư Khánh Dương lại dễ dàng nhìn ra sự uể oải lúc này của Yến Bắc Thần. Nghĩ đến Côn Ngô Kiếm cùng Quảng Hàn Thiên Cung trên người Yến Bắc Thần, cho dù là Thư Khánh Dương cũng không khỏi tim đập nhanh.
Dạng mê hoặc này thực sự hơi lớn.
Chỉ là chỉ trong nháy mắt, Thư Khánh Dương liền bỏ tham niệm trong lòng xuống, hơi ôm quyền với Yến Bắc Thần:
- Yến huynh!
Chỉ một xưng hô đơn giản, trên thực tế đã thể hiện thái độ của mình.
Nhìn Thư Khánh Dương, rốt cục Bạch Nhạc vẫn phải đè sát niệm trong lòng xuống.
Khẽ vuốt cằm, Bạch Nhạc vẫn chưa trả lời, định đi qua người Thư Khánh Dương, chỉ là không ngờ Thư Khánh Dương lại lần nữa nói:
- Yến huynh, lần này, vào đây để giết người sao?
Trong nháy mắt, ánh mắt của Bạch Nhạc đột nhiên khựng lại, nhất thời dừng bước.
Thư Khánh Dương vốn không phải kẻ ngu dốt, nhìn trạng thái bây giờ của Yến Bắc Thần sẽ liên kết với chuyện kiếp vân, đương nhiên cũng sẽ đoán được tâm tư của đối phương.
Hơn nữa hầu như có thể khẳng định Yến Bắc Thần tất đã giết một vị cao thủ.
Thư Khánh Dương là người rất thông minh, cũng rất thực tế và hướng lợi.
Bỏ đi suy nghĩ cháy nhà hôi của, nhưng cũng không muốn để Yến Bắc Thần cứ vậy rơi đi không duyên cớ.
Con mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn nói gì?
- Yến huynh không cần có địch ý lớn vậy với ta đâu!
Lắc đầu, Thư Khánh Dương bình tĩnh nói:
- Ta cũng không có địch ý với ngươi, bằng không, cho dù là cược cũng sẽ đánh cược một lần, thử xem có thể giữ ngươi lại hay không.
Nhìn Thư Khánh Dương, Bạch Nhạc không trả lời. Có điều, trong lòng hắn cũng hiểu, đối phương không nói dối.
Bây giờ trạng thái của hắn xác thực rất dễ làm người ta sinh ra sát khí. Trên thực tế, trạng thái bây giờ cho dù thật sự hắn phải xuất thủ, hắn cũng không chắc có thể tập sát một vị thiên tài khác.
Không đáp, chỉ là vì Bạch Nhạc muốn xem thử rốt cục Thư Khánh Dương có ý định gì.
- Nghe nói ngươi có quen Bạch Nhạc?
Không biết nghĩ thế nào, Thư Khánh Dương lại đột nhiên hỏi vậy.
- Liên quan gì tới ngươi?
Từ chối cho ý kiến, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi ngược.
- Nếu lời đồn là giả, đương nhiên không liên quan gì tới ta, có điều... nếu ngươi thật có quan hệ với Bạch Nhạc, đương nhiên sẽ có liên quan tới ta.
Bình tĩnh nhìn Yến Bắc Thần, Thư Khánh Dương chậm rãi nói:
- Chiếu thư bổ nhiệm Bạch Nhạc làm Thanh Châu phủ chủ đã hạ, bây giờ Bạch Nhạc chính là người của Đại Càn Vương Triều ta!
- Ngươi cũng nên biết, Đại Càn Vương Triều không phân đạo ma, ai cũng có chỗ dung thân!
- Ngươi đã có thể trở thành bạn với Bạch Nhạc, vì sao không thể trở thành bạn với Đại Càn Vương Triều?
Chân mày nhướng lên, Bạch Nhạc chợt phản ứng lại, đối phương đang muốn mượn hơi hắn.
Đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái, trên thực tế, tin tức liên quan tới mình chính là Yến Bắc Thần đã sớm truyền tới tai Ngô Văn Uyên. Trước đây cũng chính vì vậy mà Ngô Văn Uyên mới chủ động mượn hơi mình, vì mình có dính líu tới Yến Bắc Thần.
Nếu như trong cấm địa thượng cổ này, mình lại lần nữa lấy thân phận Yến Bắc Thần để chiếm vị trí dẫn đầu sẽ làm kinh diễm tứ phương.
Tình huống như vậy, Thư Khánh Dương muốn lôi kéo mình đương nhiên chẳng có gì lạ.
Lấy thân phận của Yến Bắc Thần, nếu có thể gia nhập Đại Càn Vương Triều, thậm chí là nghiêng về phía Ngô Văn Uyên đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
- Yến mỗ là công địch của chính đạo, người người muốn giết chết cho thống khoái. Vì Yến mỗ mà phản bội Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ sợ Đại Càn Vương Triều còn không có quyết đoán này, ngươi cũng không đại biểu nổi cho Đại Càn Vương Triều đâu.
Không nhanh không chậm nói, Bạch Nhạc ung dung hỏi ngược.
- Yến huynh nói đùa rồi, chút việc nhỏ này làm sao có thể nói là phản bội Đạo Lăng Thiên Tông được.
Không chút phật lòng, Thư Khánh Dương đáp:
- Có vài lời từ miệng ta vào tai ngươi, rời khỏi đây... ngươi có nói ra, ta cũng sẽ không nhận.
...