- Yến Bắc Thần!
Một kích thất bại, giờ khắc này tất cả mọi người không khỏi bị tức đến xanh cả mặt!
Yến Bắc Thần không thể nào là đối thủ của bọn họ, đổi thành bất kỳ một hoàn cảnh nào, cũng không thể chạy thoát, tất nhiên sẽ bị vây công đến chết.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại ở trong nham thạch, nham thạch nóng chảy khủng bố kia lại biến thành phòng ngự tốt nhất của Yến Bắc Thần!
Bất kể có bao nhiêu người vây công hắn, chỉ cần chui vào chỗ sâu trong nham thạch nóng chảy, là có thể cắt đứt tất cả công kích, đồng thời mượn nham thạch nóng chảy thu lại khí tức, mặc cho ngươi tức giận sôi lên, cũng đừng nghĩ bắt được hắn từ trong nham thạch.
Bọn hắn cực cực khổ khổ mới bắt được người, cứ như vậy bị lãng phí, còn không có bất kỳ biện pháp nào bắt Yến Bắc Thần, loại thủ đoạn vô lại này, thực sự khiến mỗi người đều hận đến ngứa răng!
Cho dù ngươi ném hai tên xui xẻo kia vào trong Tức Thổ, thử xông qua một chút, thì mọi người cũng có thể theo đó đánh cuộc, coi hai tên xui xẻo đó là đá đặt chân lợi dụng một chút, sau đó mỗi người dựa vào thủ đoạn cướp đoạt Địa Hỏa Chi Tâm!
Nhưng ngươi làm cái gì đây? !
Chính ngươi không bắt người làm đá kê chân, cũng không cho người khác dùng sao? Đây quả thực là đấu pháp vô lại hại người không lợi mình!
Bạch Nhạc đã bại lộ hành tung, cũng không có tâm tư trốn ở đó nữa, chỉ chớp mắt, đã ló đầu ra trong nham thạch phía xa, cười lạnh nói:
- Các ngươi có bản lĩnh cứ tiếp tục bắt, các ngươi bắt một người, ta sẽ giết một người, xem các ngươi làm sao xông qua!
- Yến Bắc Thần, đến tột cùng ngươi có điều kiện gì, nói ra đi! Không cần ác tâm như vậy.
Nhậm Tiêu Dao lạnh lùng nhìn Yến Bắc Thần, tràn đầy chán ghét mở miệng nói.
- Không có điều kiện gì, ta không quen nhìn các ngươi làm loại chuyện buồn nôn, bắt người làm đá đặt chân này! Muốn đoạt được Địa Hỏa Chi Tâm, thì dựa vào bản lãnh của mình, nếu ai dùng loại biện pháp vô sỉ này xông qua, cho dù ta không lấy được phần cơ duyên này, cũng muốn ngăn cản đến cùng.
Quần áo trên người Bạch Nhạc đã sớm bị nham thạch nóng chảy làm cháy sạch sẽ, bây giờ hắn chỉ dùng ảo thuật huyễn hóa ra y phục, đạp ở trên nham thạch nóng chảy, lạnh lùng đáp.
- Hoang đường!
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Nhậm Tiêu Dao có chút tức giận:
- Cũng chỉ là giết người mà thôi, khác nhau ở chỗ nào? Yến Bắc Thần, uổng cho ngươi là người trong Ma Đạo ta, ngươi so với những ngụy quân tử trong Chính Đạo này càng thêm dối trá!
Sắc mặt Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ, từ tốn nói:
- Ta nói rồi, trong mắt các ngươi có ranh giới giữa Đạo và Ma, còn ta thì không có.
- Ta và các ngươi không giống nhau!
“...”
Lại là câu này, trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi có chút chán nản.
- Yến Bắc Thần, có phải ngươi bị bệnh hay không? Không có chuyện gì, giả thánh nhân làm gì?
Nhậm Tiêu Dao chỉ vào Yến Bắc Thần, chửi ầm lên:
- Người trong Ma Đạo ta sát phạt tùy tâm, theo đuổi chính là tùy ý ngông cuồng, bắt hai người làm đá đặt chân tranh đoạt cơ duyên thì tính là gì? Chưa chắc người mà Yến Bắc Thần ngươi giết qua, đã ít hơn so với chúng ta, giả trang từ bi cái gì.
Từ bi sao?
Trong lòng hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc cũng chưa đáp lại.
Thật tâm mà nói, Bạch Nhạc không phải là loại người thiện tâm tràn lan, cho dù đám người Nhậm Tiêu Dao thật sự muốn bắt người làm đá đặt chân, trong lòng Bạch Nhạc cũng chỉ có chút khinh thường mà thôi, cũng không vì thế mà liều chết cùng đối phương.
Chân chính để cho hắn xuất thủ, là bởi vì mấy người Dạ Thần Hi có quan hệ cùng hắn!
Dạ Thần Hi, Ẩn Tâm đều xem như có ân đối với hắn, thậm chí ngay cả Ngô Văn Uyên cũng thiếu vài phần tình cảm.
Dưới tình huống như vậy, hắn không thể thuyết phục chính mình khoanh tay đứng nhìn bọn hắn đi tìm chết.
Nhưng những lý do này không thể nói ra miệng, tự nhiên chỉ có thể tìm một cái cớ để cho qua.
Huống hồ, những lời này cũng không coi là hoàn toàn nói bậy.
Bạch Nhạc thật sự coi thường loại biện pháp bắt người đến làm đá đặt chân tranh đoạt cơ duyên này, nó quá mức bỉ ổi!
- Yến mỗ chỉ giết người đáng chết! Chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, các ngươi tính là gì, cũng xứng so sánh cùng ta?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng đáp trả.
Những lời này của Bạch Nhạc nói chắc như đinh đóng cột, không hề có nửa điểm hổ thẹn!
Từ khi hắn tu hành đến nay, mặc dù cũng đã từng giết người, nhưng chưa từng lạm sát kẻ vô tội, cho dù là lúc ở trong Quảng Hàn Thiên Cung, trấn áp thiên kiêu, cũng chỉ đánh cướp đối phương, vẫn chưa hạ sát thủ.
Đây cũng là tín niệm từ trước tới nay trong lòng Bạch Nhạc!
Lúc trước ở phía sau Linh Tê Kiếm Tông, biết rõ ràng lưu lại Vân Mộng Chân sẽ có hậu hoạn, nhưng Bạch Nhạc vẫn thà rằng mạo hiểm bị giết, cũng vẫn không chịu hạ sát thủ với Vân Mộng Chân, chính là xuất phát từ loại tín niệm này!
Một người muốn học tốt rất khó, nhưng muốn sa đọa, lại chỉ là một ý niệm mà thôi.
Một lần vượt qua giới hạn, tùy ý làm bậy sẽ khién cho mình thay đổi thành người không nguyên tắc, từng bước trở thành loại người mà ban đầu chính mình coi thường nhất.