Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh Nữ cao quý, một khi rời đi, tự nhiên bọn hắn không dám động thủ với Vân Mộng Chân.
Nhưng Bạch Nhạc lại khác.
Nếu như chờ đến khi đi ra ngoài, thân phận Bạch Nhạc bại lộ ở trên Đạo Lăng Sơn, khả năng lớn nhất chính là chết ở trên tay Đạo Lăng Thiên Tông, đến lúc đó, cho dù là Vân Mộng Chân, cũng không gánh nổi Bạch Nhạc.
Đương nhiên, thật lòng mà nói, bọn hắn cũng không để ý đến sinh tử của Bạch Nhạc.
Nhưng những bảo vật trên người Bạch Nhạc, lại làm người ta đỏ mắt.
So với việc làm hời cho Đạo Lăng Thiên Tông, không bằng bây giờ, nhân cơ hội cuối cùng này vây giết Bạch Nhạc, phân chia bảo vật trên người hắn.
Ba người Mặc Vũ, Nhậm Tiêu Dao, Tiêu Dật Phong căn bản không cần thương lượng, chỉ nhìn nhau một chút, đã đạt được ăn ý.
Nhậm Tiêu Dao bước ra một bước, dẫn đầu mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, chúng ta vô ý đối địch với ngươi, nhưng ngươi được nhiều chỗ tốt như vậy, cuối cùng cũng nên phân ra một ít đi chứ?
Trong vô thanh vô tức, ba người trực tiếp vây kín vị trí của Bạch Nhạc.
- Ngao!
Nghe thấy đối phương uy hiếp, Tiểu Bạch Long nhất thời tức giận, trong mắt lộ ra hung quang, giống như một lời không hợp là sẽ trực tiếp nhào tới.
Thế nhưng trạng thái bây giờ của Tiểu Bạch Long quá kém, ai nấy đều thấy được, nếu như Tiểu Bạch Long tiếp tục động thủ, chỉ sợ sẽ thật sự vẫn lạc.
- Tiểu Bạch!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một đạo hàn mang, bàn tay khẽ vẫy, trực tiếp tế xuất Quảng Hàn Thiên Cung, thu Tiểu Bạch Long trở về.
Trạng thái Tiểu Bạch Long kém như nào, Bạch Nhạc là người biết rõ nhất, tự nhiên không có khả năng để Tiểu Bạch Long tiếp tục mạo hiểm vì mình.
Tiểu Bạch Long có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Nhạc mạnh mẽ thu trở về.
Khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trong mắt lộ vẻ khinh miệt, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chỉ dựa vào ba người các ngươi... Cũng có tư cách uy hiếp ta sao?
Nếu là trước đó, tự nhiên Bạch Nhạc không phải là đối thủ của đối phương, nhưng hôm nay, đột phá đến Tinh Cung hậu kỳ, cục diện đã khác.
Dưới tình huống không cần lo lắng bại lộ thân phận, toàn lực ra tay, bất kể đối mặt kẻ nào, Bạch Nhạc cũng có nắm chắc giành chiến thắng, cho dù bây giờ ba người đối phương liên thủ, Bạch Nhạc cũng không hề sợ hãi.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc khẽ lật bàn tay, Nghịch Ma Kiếm xuất hiện, lóe ra một luồng tử mang, lạnh lùng nhìn đối phương.
Mí mắt Thư Khánh Dương giật, liếc nhìn khe hở càng ngày càng rõ ràng trên bầu trời, cuối cùng vẫn trầm mặc lại.
Trước đó hắn xuất thủ ngăn cản Dạ Nhận giết Bạch Nhạc, vì có thể mượn danh Vân Mộng Chân, nhưng hôm nay lại không có bất kỳ cái gì để lấy cớ.
Mặc dù hắn muốn mượn hơi Bạch Nhạc, nhưng cũng không có khả năng trả giá lớn như vậy.
Thân phận Bạch Nhạc đã bại lộ, ra tay trợ giúp truyền nhân Ma Quân, hắn không đủ khả năng gánh vác loại trách nhiệm này.
- Ngông cuồng!
Trong mắt lộ ra một đạo hàn mang, Mặc Vũ bước ra một bước, dẫn đầu xuất thủ giết về phía Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc vẫn lợi hại như cũ, nhưng thứ có thể thật sự làm cho hắn sợ hãi, cũng chỉ là thần thông Kiếm Nhận Phong Bạo mà thôi.
Dưới loại tình huống này, làm sao hắn sẽ cho Bạch Nhạc cơ hội thi triển Kiếm Nhận Phong Bạo.
Hai bên đều đã nổi lên sát tâm, cần gì nói nhảm với Bạch Nhạc, trực tiếp ra tay giết người là được.
Tức Thổ, Địa Hỏa Chi Tâm, Cực Hàn Băng Hoa, Quảng Hàn Thiên Cung, kiếm Bạch Nhạc trong tay và Tuyệt Tiên Kiếm sau khi giết chết Lâm Tuyết Dật cướp đi, bất kỳ cái nào trong những thứ này đều đủ để làm người ta sinh ra sát tâm!
Huống chi toàn bộ đều ở trên người Bạch Nhạc, cho dù chia đều, ba người bọn họ cũng có thể nhận được một hai kiện, đủ để bọn họ quyết định liên thủ.
Gần như cùng lúc đó, hai người Nhậm Tiêu Dao và Tiêu Dật Phong cũng tế xuất Tinh Cung, giết về phía Bạch Nhạc.
…
Khẽ lắc đầu.
Mặc Kình cũng không khỏi thở dài một tiếng, đều là người trong Ma Đạo, nhưng Mặc Vũ và Nhậm Tiêu Dao lại không tiếc liên thủ với Tiêu Dật Phong vây giết Bạch Nhạc, đây tuyệt đối là biểu hiện của sự thiển cận.
Thế nhưng thật tâm mà nói, cho dù là hắn cũng không thể không thừa nhận, mê hoặc dạng này quá khó khăn để cự tuyệt.
Cho dù là hắn lúc còn trẻ, gặp phải tình cảnh này, chỉ sợ cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy, chuyện này không thể trách ai được.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Bạch Nhạc thực sự quá xuất sắc, xuất sắc đến mức không chỉ Đạo Lăng Thiên Tông không tha cho hắn, mà Ma Đạo cũng không tha cho hắn.
Về phần Diệp Lăng Vân, cũng không có bất kỳ phản ứng gì!
Đối với hắn, đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, Vân Mộng Chân có thể bước vào Ngũ Sắc Tiên Cung, chính là thu hoạch lớn nhất!
Về phần những bảo vật trên người Bạch Nhạc, tuy đều khiến người ta động tâm, nhưng đến loại cấp độ như hắn, căn bản không cần quan tâm, hắn muốn, chỉ là Bạch Nhạc chết!
Nếu có thể khiến Bạch Nhạc chết ở trong tay những người này, đối với hắn mà nói, ngược lại sẽ là kết quả tốt nhất!
Đạo lý rất đơn giản, hắn có thể nhìn ra Vân Mộng Chân có cảm tình với Bạch Nhạc.