Còn nữa, ở trong mắt người khác, chuyện này căn bản là chuyện của Đạo Lăng Thiên Tông, nếu mất mặt cũng là người Đạo Lăng Thiên Tông mất mặt, còn lâu mới tới phiên người khác thò đầu ra.
Ánh mắt Ninh Giang có chút lạnh lùng, chợt rơi vào trên người Triệu Cảnh Xương.
Triệu Cảnh Xương cảm thụ được hàn ý trong mắt Ninh Giang, rốt cục vẫn phải âm thầm thở dài một tiếng, bước ra một bước.
- Thụy nhi chết ở trong tay ngươi, lão phu cũng chỉ có một đứa cháu như vậy, thù này làm sao có thể không báo!
Trong nháy mắt, trên người Triệu Cảnh Xương lộ ra một đạo sát ý khủng bố:
- Dưới tình huống nợ máu, cho dù phải gánh tiếng xấu ỷ lớn hiếp nhỏ, lão phu cũng phải tự tay tru diệt ngươi!
Bản thân Triệu Cảnh Xương là trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông, bất kể thực lực hay là thế lực ở Đạo Lăng Thiên Tông, đều rất mạnh.
Bây giờ hắn lấy lý do báo thù đứng ra, không thể nghi ngờ là vừa đúng lúc.
Nhìn thấy Triệu Cảnh Xương chịu ra tay, trong lòng mọi người đều không khỏi thở phào một cái.
Bất kể Triệu Cảnh Xương lấy lý do gì, thì mọi người đều công nhận thực lực của Triệu Cảnh Xương, cho dù Bạch Nhạc có xuất sắc như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là Tinh Cung.
Điều đáng tiếc duy nhất là, sau khi Bạch Nhạc chết đi những bảo vật trên người, không khỏi làm lợi cho Đạo Lăng Thiên Tông.
Chân mày Bạch Nhạc hơi vểnh lên, nhìn thấy Triệu Cảnh Xương đứng ra, chẳng những không có sợ hãi chút nào, thậm chí hai đầu lông mày còn nhiều hơn vài phần khinh miệt.
- Lão thất phu cần gì nhiều lời, tiến lên nhận cái chết là được!
Lúc trước ở đại hội Đạo Môn, dưới sự xúi giục của Triệu Thụy, Triệu Cảnh Xương đã hoàn toàn không để ý công đạo, cố gắng làm khó dễ Bạch Nhạc, vì vậy suýt nữa Bạch Nhạc đã không thể lọt vào được tốp một trăm đại hội Đạo Môn.
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc biết trong lòng Triệu Thụy vẫn luôn có ý nghĩ xằng bậy đối với Vân Mộng Chân, chắc chắn sau chuyện này không thiếu Triệu Cảnh Xương trợ giúp.
Chỉ dựa vào điểm này, Bạch Nhạc đã tràn ngập chán ghét đối với hắn.
Hiện tại hắn biết mình hẳn phải chết, nếu có thể ở trước khi chết chém giết Triệu Cảnh Xương, coi như trừ bỏ một cái tai hoạ ngầm cho Vân Mộng Chân, cớ sao không làm?
Về phần nguy hiểm... Hắn đã sớm ôm lòng liều chết, thì làm sao còn quan tâm.
Những lời này Bạch Nhạc mắng rất thoải mái, nhưng lại khiến Triệu Cảnh Xương tức đến xanh mặt.
Lão thất phu? !
Nhiều năm trôi qua, chưa từng có ai dám mắng hắn như thế, huống chi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ vào mũi mắng.
- Tiểu súc sinh, cũng dám trọc giận ta? !
Triệu Cảnh Xương bị Bạch Nhạc khiến cho nổi trận lôi đình, lúc này đã không để ý tới cái gì mà ỷ lớn hiếp nhỏ với không ỷ lớn hiếp nhỏ nữa, thân hình thoắt một cái, liền vỗ một chưởng về phía Bạch Nhạc.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, giống như một cái lạch trời, đủ để nghiền ép triệt để!
Huống chi, Triệu Cảnh Xương còn không phải là cường giả Tinh Hải Cảnh bình thường, mà xem như là cường giả thành danh nhiều năm, một chưởng này rơi xuống, giống như một tòa núi lớn từ không trung đè xuống.
Ánh mắt Bạch Nhạc hơi ngưng lại, mặc dù ngoài miệng khinh thường, nhưng thời điểm chân chính giao thủ, cũng không dám có chút khinh thị.
Không phải Bạch Nhạc chưa từng thấy cường giả Tinh Hải Cảnh xuất thủ, nhưng đây là lần đầu tiên một mình hắn giao thủ cùng cường giả Tinh Hải Cảnh.
Trước đó Bạch Nhạc chém giết Mặc Vũ đã ý thức được, bây giờ mình rất mạnh, thế nhưng đến tột cùng khoảng cách đến cường giả Tinh Hải Cảnh chênh lệch như nào, ngay cả bản thân Bạch Nhạc cũng không nắm chắc.
Bây giờ thừa dịp giao thủ cùng Triệu Cảnh Xương, Bạch Nhạc cũng muốn thử xem, giữa mình và cường giả Tinh Hải Cảnh, đến tột cùng còn chênh lệch bao nhiêu.
Đối mặt một chưởng này của Triệu Cảnh Xương, Bạch Nhạc không lùi không tránh, đột nhiên dưới chân bước ra một bước, thuận thế nâng Nghịch Ma Kiếm trong tay lên!
Xem núi như kiếm!
Kiếm ý chợt bắn ra, Bạch Nhạc lựa chọn phương thức bạo lực nhất, trực tiếp cứng đối cứng với Triệu Cảnh Xương.
Mắt thấy Bạch Nhạc ngay cả Tinh Cung cũng không tế xuất ra, có người trong lòng không khỏi nhảy lên.
Oanh!
Một chiêu cứng rắn không hề hoa mỹ, tử sắc kiếm mang trên Nghịch Ma Kiếm, hung hãn chém lên bàn tay giống như núi đè xuống, nhất thời nhấc lên một cơn sóng lớn khủng bố.
Trong nháy mắt, bàn chân Bạch Nhạc lún sâu vào trong lòng đất chừng ba tấc, nhưng bàn tay Triệu Cảnh Xương vỗ xuống, cũng bị đạo tử sắc kiếm mang kia mạnh mẽ chém vỡ, hóa thành một trận linh khí nồng nặc nổ tung.
Đột nhiên trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ hưng phấn, không nhịn được cất tiếng cười to.
- Lão thất phu, ngươi cũng không gì hơn cái này!
Trước đó, trong lòng Bạch Nhạc còn có chút không chắc chắn về một kiếm này, nhưng sau khi chân chính xuất thủ, lại nhất thời khiến cho lòng tin Bạch Nhạc tăng nhiều!
Dưới tình huống đối phương không dùng lực lượng Tinh Hải, mình cũng chưa tế xuất Tinh Cung, vậy mà một kích này cũng chỉ cân tài ngang sức mà thôi.
Chuyện này khiến Bạch Nhạc lần nữa nhớ lại, tình cảnh trước đây Vân Mộng Chân rời khỏi Đạo Lăng Sơn, tiến vào Đông Hải.