Nếu chỉ là một hai đạo kiếm vũ, tự nhiên không thể mang đến cho Triệu Cảnh Xương bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng khi những kiếm vũ này, đạt hơn mấy ngàn thậm chí hơn vạn, thì uy lực lại hoàn toàn không thể so sánh nổi!
Kiến đông cắn chết voi!
Đây chính là cảm giác hiện tại của Triệu Cảnh Xương.
Không ngờ thủ chưởng ngưng tụ từ lực lượng Tinh Hải lại bị cái kiếm vũ đếm không hết này mạnh mẽ cắt nát, tan vỡ thành một mảnh quang vũ nhỏ.
Nếu như không tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng, Bạch Nhạc chỉ lấy thực lực Tinh Cung Cảnh, vậy mà dùng kiếm khí lay động Tinh Hải.
Không biết bao nhiêu lão tổ Tinh Hải Cảnh ở xung quanh nhìn một màn này, âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Đây còn là Triệu Cảnh Xương, nếu như đổi thành lão tổ Tinh Hải Cảnh bình thường, sợ là chỉ dựa vào một kiếm này, đã có thể chém ra Tinh Hải.
Tinh Hà lão tổ ở cách đó không xa, nhìn một kiếm này ánh mắt càng trở nên lấp lóe, có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Bản thân thần thông Kiếm Linh Vũ chính là Bạch Nhạc cảm ngộ từ bên trong Thất Tinh Tháp, theo lý mà nói, nó cũng xem như là thần thông truyền thừa của Thất Tinh Tông!
Thế nhưng bây giờ toàn bộ Thất Tinh Tông, bao gồm cả hắn cũng không có một người nào có thể thi triển ra một thức thần thông này, cảm giác này thực sự khiến hắn có một loại biệt khuất khó diễn tả được.
Đương nhiên, lấy nhãn lực của hắn cũng có thể nhìn ra, một thức thần thông này có thể lay động Tinh Hải, phần nhiều là do thực lực kinh khủng của Bạch Nhạc, chứ không chỉ có uy lực của một thức thần thông này, thế nhưng cho dù vậy, cũng vẫn khiến cho hắn có một loại kích động muốn thổ huyết.
Bạch Nhạc không biết suy nghĩ của Tinh Hà lão tổ, trên thực tế, thời khắc này, Bạch Nhạc cũng không e ngại suy nghĩ của bất luận kẻ nào.
Một kiếm này nhìn như huyễn lệ, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu thay đổi đối với tình cảnh của Bạch Nhạc!
Bị vây ở trong Tinh Hải của đối phương, nên Bạch Nhạc có thể cảm thụ được tình huống của Triệu Cảnh Xương, lực lượng gần như là dùng mãi không cạn, cho dù hắn không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ ở chỗ này không ngừng lặp lại một chưởng vừa rồi, thì Bạch Nhạc hắn dốc hết toàn lực có thể ngăn trở mấy lần?
Thần uy như biển!
Bước chân vào Tinh Hải, sẽ phát ra một loại chất biến chân chính, đạp ở bên trong Tinh Hải của mình liền giống như thần linh, khống chế tất cả.
Đây vốn không phải một trận tỷ thí công bằng.
Nếu cứ tiếp tục hao tổn như thế nữa, người chết tất nhiên là Bạch Nhạc, đây là chuyện căn bản không cần suy nghĩ.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, vượt cấp chiến Tinh Hải vốn là cố tìm đường sống trong chỗ chết!
Nếu không có dũng khí đánh bạc, làm sao có thể giành được một chút hi vọng sống?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một màn điên cuồng, trên mặt hiện lên vẻ dử tợn!
- Thôn Thiên!
Đối mặt Tinh Hải, tự nhiên Bạch Nhạc biết, bất kể Thôn Thiên Quyết mạnh mẽ như thế nào đi nữa, hắn cũng không khả năng nuốt trọn Tinh Hải đối phương, thế nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn đã sớm không có lựa chọn.
Muốn thoát ra khỏi Tinh Hải, thậm chí là giết chết Triệu Cảnh Xương, thì bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào Thôn Thiên Quyết!
Trong nháy mắt, thân ngoại hóa thân liền ngưng tụ lần nữa, điên cuồng cắn nuốt lực lượng Tinh Hải ở xung quanh!
Cùng lúc đó, kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng vung lên lần nữa, mang theo một đạo vòng xoáy kiếm khí khủng bố!
Kiếm Nhận Phong Bạo!
Dựa vào thủ đoạn bình thường, bất kể Bạch Nhạc làm như như thế nào cũng không có khả năng phá vỡ Tinh Hải, muốn sáng tạo kỳ tích, chỉ có dựa vào lực lượng Kiếm Nhận Phong Bạo.
Bởi vì chỉ có Kiếm Nhận Phong Bạo, mới có thể không ngừng dẫn động thiên địa chi lực xung quanh, hoá thành để bản thân sử dụng, hình thành lực lượng đủ để phá vỡ Tinh Hải.
Thế nhưng... Trước đó, nhất định Bạch Nhạc phải chống đỡ xuống, chống đến khi Kiếm Nhận Phong Bạo triệt để thành hình.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đồng thời thi triển Thôn Thiên Quyết và Kiếm Nhận Phong Bạo cũng là một loại gánh nặng cực lớn, nếu như không phải thần hồn Bạch Nhạc đã sớm được rèn luyện hết sức cường đại, hơn xa cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, thì hắn căn bản vô pháp chống đỡ tiếp.
Nhưng cho dù vậy, cuối cùng có thể chống đỡ bao lâu, ngay cả bản thân Bạch Nhạc cũng không biết.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện tới mức này, ngay cả sinh tử cũng đã không quá quan trọng.
Lúc này Bạch Nhạc muốn cho mình hoàn toàn điên lên!
Xuất ra loại ngoan cường cho dù chết, cũng phải cắn xuống một miếng thịt của ngươi.
Có thể kiên trì bao lâu không quan trọng, có thể thủ thắng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Vĩnh viễn không nhận thua!
Quan trọng là khí phách chỉ cần còn một hơi thở, ta sẽ vẫn tử chiến, vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ.
...
- Người điên!
Người xung quanh thấy một màn này, đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy phát ra loại cảm thán này.
Bạch Nhạc giống như là một người điên từ đầu đến đuôi, thế nhưng hết lần này tới lần khác loại điên này, lại làm cho trong lòng bất luận kẻ nào cũng phải kiêng kỵ, thậm chí bốc lên hàn ý từ đáy lòng.
Giờ khắc này Bạch Nhạc, giống như một anh hùng rơi vào đường cùng!