Thư sinh chậm rãi tiến lên một bước, ung dung mở miệng nói:
- Đạo Lăng Thiên Tông, cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật! Lời này của Ninh tông chủ không thích hợp!
Đạo Lăng Thiên Tông uy lăng thiên hạ, mặc dù trên danh nghĩa Đại Càn Vương Triều có được cửu châu, nhưng trên thực tế, nơi có thể khống chế, cũng chỉ vẻn vẹn là Ung Châu mà thôi, đã sớm không còn vinh quang như lúc vấn đỉnh Cửu Châu ngày xưa nữa.
Hiện tại thư sinh nói ra những lời này, cũng có nghĩa là bày tỏ thái độ của Đại Càn Vương Triều.
Nhiều năm ngủ đông như vậy, Đại Càn Vương Triều cũng không chịu cô đơn, phải nhân cơ hội này, lật đổ thời đại của Đạo Lăng Thiên Tông, một lần nữa thành lập quyền uy của hoàng quyền.
Trước đó, không chỉ có một người nói qua, đây là một cái chung kết thời đại!
Ở thời điểm thời đại của Đạo Lăng Thiên Tông sắp kết thúc, thứ Đạo Lăng Thiên Tông phải gánh chịu, đâu phải áp lực của một phương Ma Đạo.
Lần này Diệp Huyền lộ diện, cũng không phải là ý muốn nhất thời, mà là sớm có chuẩn bị.
Nếu so sánh, cứu Bạch Nhạc cũng chỉ là một việc tiện tay mà thôi.
Ý nghĩa chân chính ở chỗ, Đại Càn Vương Triều lần nữa lên tiếng, bay ra thực lực trước toàn bộ thiên hạ,.
Cường giả ở đây, không có người nào không phải hạng người lòng dạ sắc bén, chỉ dựa vào mấy lời này của thư sinh, cũng đã hiểu rõ dụng ý của Đại Càn Vương Triều.
Nhưng cũng chính vì vậy, đoàn người càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nếu như nói, thời điểm Bạch Nhạc mới từ trong thượng cổ cấm địa đi ra, là mười phần chết chắc, như vậy theo Mặc Kình tỏ thái độ, cũng đã có ba phần sinh cơ, mà bây giờ, Diệp Huyền lộ diện, liền chân chính tranh ra một chút hi vọng sống cho Bạch Nhạc.
Đây cũng không phải là vấn đề sinh tử của một hai người, mà là một lần đấu võ giữa tam đại thế lực là Đạo Lăng Thiên Tông, Ma Đạo, cùng với Đại Càn Vương Triều.
Không đến một khắc cuối cùng, không ai dám tiên đoán kết cục.
- Diệp Huyền, ngay cả ngươi cũng muốn cuốn vào sao?
Diệp Lăng Vân thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
- Thiên hạ đại thế, chúng sinh đều ở trong đó, làm sao lão phu có thể chỉ lo thân mình?
Diệp Huyền lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Huống chi, lão phu và Thông Thiên làm bạn nhiều năm, bây giờ hắn chết, chỉ để lại một truyền nhân xuất sắc như vậy, về tình về lý, lão phu đều phải ra tay che chở một ... hai ....
- Che chở?
Ninh Giang cười lạnh một tiếng, lần nữa chen lời nói:
- Ngươi dựa vào cái gì che chở? Diệp Huyền, ta thừa nhận ngươi danh chấn thiên hạ, thế nhưng... Danh khí, cuối cùng cũng không phải thực lực! Ngươi ngay cả Hóa Hư đều không bước vào, dựa vào cái gì che chở truyền nhân Thông Thiên Ma Quân?
Lực ảnh hưởng Diệp Huyền đại sư rất lớn, thế nhưng, cái này vẫn vô pháp thay đổi thực lực Diệp Huyền chỉ có Tinh Hải!
Phần thực lực này, ở trước mặt tu hành giả tầm thường tuy không yếu, nhưng trong trường hợp này lại thiếu rất nhiều.
Mặc dù bốn người Ngư Tiều Canh Độc một mực đi theo Diệp Huyền, nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thực lực Tinh Hải Cảnh mà thôi.
Chênh lệch giữa Tinh Hải và Hóa Hư, không phải dựa vào nhân số là có thể xóa sạch.
Huống chi, cho dù luận nhân số, làm sao Diệp Huyền có thể so sánh với Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí là toàn bộ Chính Đạo?
Từ trước tới giờ lực ảnh hưởng và thực lực là hai việc khác nhau.
Tự nhiên Ninh Giang biết tình thế bây giờ nghiêm trọng, cho nên, hắn không ý tứ vòng vèo với Diệp Huyền, vừa mở miệng chính là lấy thực lực tuyệt đối để nghiền ép Diệp Huyền, ép Diệp Huyền nhượng bộ!
Thậm chí giờ khắc này trong mắt Ninh Giang, còn lộ ra sát khí ác liệt, giống như một lời không hợp, hắn sẽ xuất thủ với Diệp Huyền.
Đây cũng là thái độ của hắn, cho dù chém giết Diệp Huyền, triệt để trở mặt cùng Đại Càn Vương Triều, hắn cũng không cho phép Diệp Huyền cứu Bạch Nhạc đi.
Ngay cả là Bạch Nhạc, thì giờ khắc này trong lòng cũng không khỏi đột nhiên căng thẳng.
Diệp Huyền tới cứu hắn, tự nhiên hắn cảm kích, thế nhưng hắn cũng không hy vọng, bởi vì mình mà Diệp Huyền rơi vào trong hiểm cảnh.
Dốc hết tâm huyết chế tạo Nghịch Ma Kiếm cho hắn, bây giờ lại không tiếc tự mình mạo hiểm, bước lên Đạo Lăng Sơn làm chỗ dựa cho hắn, Diệp Huyền đại sư vì hắn đã làm đủ nhiều.
- Diệp Huyền đại sư, ai làm người nấy chịu, đa tạ hảo ý, thế nhưng... Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với đại sư, Bạch Nhạc vô cùng cảm ơn.
Bạch Nhạc gắng gượng đứng vững thân hình, khom người cúi đầu về phía Diệp Huyền đại sư, trầm giọng nói.
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn về phía Bạch Nhạc, trong mắt có thêm vài phần tán thưởng.
Dưới tình cảnh sống chết trước mắt, còn có thể có phần trịu trách nhiệm này quả thực không dễ, có phần tâm này liền không uổng công hắn mạo hiểm đi đến đây.
Diệp Huyền mỉm cười, bình tĩnh đáp:
- Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, từ trước tới giờ trên đời này không có chúa cứu thế! Mạng ngươi là do ngươi tới tranh.
Lời này cũng không phải Diệp Huyền đại sư trấn an hắn, mà là lời nói thật.
Thời điểm trong thượng cổ cấm địa, nếu không phải Bạch Nhạc ở dưới tuyệt cảnh giãy dụa cầu sinh, một đường nghịch tập, mạnh mẽ mở ra một đường máu, căn bản không đợi đến lúc đi ra, đã chết ở bên trong.