“…”
Ném ra một món bảo vật, khiến Mặc Kình có lực đánh một trận, đủ để ngăn trở tất cả cường giả Hóa Hư.
Lại nói một câu khiến cho lão tổ Tinh Hải các tông, không dám nhúng tay vào sự tình Đạo Lăng Thiên Tông!
Cho tới giờ khắc này, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được, đến tột cùng vị lão nhân đã gần đi đến phần cuối sinh mệnh này, có thực lực cường đại cỡ nào.
- Diệp Huyền! Ngươi thật sự muốn là địch với Đạo Lăng Thiên Tông ta sao?
Trong mắt Ninh Giang lộ ra một tia huyết sắc, mở miệng nói từng câu từng chữ:
- Diệp Huyền, ngươi không nên ép ta, bằng không, ta liều mạng cái mạng này... cũng muốn giết ngươi!
Một câu nói này, liền hiện ra hết bá khí của Ninh Giang.
Cho dù Diệp Huyền mạnh mẽ như thế nào, dưới khoảng cách gần như vậy, hắn lại không tiếc tính mệnh xuất thủ, tuyệt đối có thể chém giết Diệp Huyền.
Đây là thực lực tuyệt đối nghiền ép, cũng là chỗ để hắn tự tin nhất.
Chỉ tiếc... Đối với Diệp Huyền mà nói, uy hiếp như vậy căn bản không có ý nghĩa.
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra một tia khinh miệt, hờ hững nói:
- Ninh tông chủ, ngươi không ngại hỏi Diệp Lăng Vân một chút xem, bây giờ hắn có sợ chết không?
Đều là người đi tới phần cuối cuộc đời, Mặc Kình và Diệp Lăng Vân không sợ chết, chẳng lẽ Diệp Huyền hắn lại sợ chết sao?
Diệp Huyền dám bước lên cái Đạo Lăng Sơn này, đã làm tốt dự định chết ở trên Đạo Lăng Sơn.
Chỉ dựa vào thực lực và tiềm lực bây giờ Bạch Nhạc bày ra, hắn đã cho rằng, mệnh của Bạch Nhạc quan trọng hơn người đã đi phần cuối sinh mệnh như hắn.
- Ngươi không quan tâm mạng của ngươi... Như vậy Bạch Nhạc thì sao? Ngươi cho rằng, ta giết được ngươi, thì không giết được Bạch Nhạc sao?
Rốt cục trong chớp mắt này Ninh Giang cũng tỉnh táo lại.
Trên thực tế bất kể là Mặc Kình hay Diệp Huyền đều giống như lão chưởng giáo, thọ nguyên buông xuống, tự nhiên không sợ chết, thế nhưng vấn đề của tất cả chuyện này, đều ở trên người Bạch Nhạc.
Chỉ cần giết chết Bạch Nhạc, như vậy những gì Mặc Kình và Diệp Huyền làm ra đều thành không công.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, bây giờ đối mặt với Mặc Kình và Diệp Huyền cường thế, nhất định phải bắt chuẩn hạch tâm, mới có thể giải quyết vấn đề.
- Ninh tông chủ muốn giết Bạch Nhạc, tự nhiên ta không ngăn cản nổi.
Ánh mắt Diệp Huyền không nháy một cái, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nếu biết không ngăn nổi, vậy thì dùng Thánh Nữ đến đổi Bạch Nhạc, vụ giao dịch này, Ninh tông chủ có dám làm hay không!
Câu nói này vừa ra, trong lòng Ninh Giang nhất thời lạnh lẽo!
Lấy thực lực của hắn, nếu như liều lĩnh giết Bạch Nhạc, tự nhiên sẽ làm được, nhưng tương tự, chiến lực Mặc Kình có thể khôi phục đến đỉnh phong trong một nén nhang thời gian, muốn giết Vân Mộng Chân, hắn cũng không ngăn được.
Trên thực tế, trong nháy mắt Diệp Huyền nói ra câu này, trong mắt Mặc Kình cũng đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang!
Trước đó Diệp Huyền đứng ra, hắn nghĩ tới cũng chỉ là bảo vệ Bạch Nhạc, nhưng đột nhiên một câu nói này, lại cho hắn một cái ý nghĩ khác.
Cho dù lấy định lực của Mặc Kình, cũng không khỏi tim đập nhanh.
Giết chết Vân Mộng Chân!
So với việc cứu Bạch Nhạc, liều lĩnh giết chết Vân Mộng Chân, mới là lựa chọn tốt hơn.
Hắn cứu Bạch Nhạc, vốn cũng không phải là vì cảm tình, mà là vì quyền lợi.
Cái hắn muốn là Ma Đạo phục hưng, là thời đại chung kết của Đạo Lăng thiên hạ, bởi vì Bạch Nhạc biểu hiện quá mức chói mắt, hắn mới nguyện ý buông xuống thành kiến đi cứu Bạch Nhạc.
Thế nhưng... chuyện này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không hận Bạch Nhạc!
Mỗi thù giết đồ, làm sao có thể nói buông là buông?
Phải biết rằng, đến loại cảnh giới như Mặc Kình, một tên đệ tử dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, thậm chí còn quan trọng hơn cả con cháu.
Nếu như vẫn còn phương pháp khác có thể đạt được mục đích, như vậy hắn sẽ không quan tâm buông tha Bạch Nhạc, mượn đao Đạo Lăng Thiên Tông tới báo thù cho đệ tử.
Chỉ là... Bây giờ Vân Mộng Chân vẫn còn ở trong thượng cổ cấm địa.
Nhận thấy ánh mắt Mặc Kình biến hóa, không chỉ Ninh Giang và Diệp Lăng Vân, mà ngay cả Diệp Huyền, trong lòng cũng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Trước đó chỉ muốn phản bác Đạo Lăng Thiên Tông, nên đã quên mất đệ tử Mặc Kình, chết ở trong tay Bạch Nhạc.
Hơn nữa... Bất luận nhìn thế nào, lấy mạng Bạch Nhạc đi đổi mạng Vân Mộng Chân, cũng đều đáng giá hơn.
Phải biết, hôm nay là cơ hội tốt nhất để giết chết Vân Mộng Chân.
Bỏ qua hôm nay, cho dù lấy thực lực Mặc Kình, muốn ở trong một nén nhang, xông vào Đạo Lăng Thiên Tông tìm được Vân Mộng Chân, đồng thời giết chết, cũng gần như là không có khả năng.
Huống chi, bây giờ Vân Mộng Chân mới vừa đột phá Tinh Hải, lại đạt được truyền thừa của ngũ sắc Tiên Cung, chỉ cần vượt qua hôm nay, lấy thiên phú của Vân Mộng Chân, tất nhiên thực lực sẽ nhanh chóng tăng vọt, sau này còn muốn giết nàng, sẽ khó như lên trời.
Bây giờ, Vân Mộng Chân cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên khi nàng từ thượng cổ cấm địa đi ra, chính là thời cơ tốt nhất giết chết Vân Mộng Chân.
Tay áo phất một cái, đột nhiên hình ảnh phản chiếu trên bầu trời lập tức tiêu tán.