Trong tích tắc, Côn Ngô Kiếm chợt ra khỏi vỏ, kiếm phong màu xanh, chỉ về phía đối phương.
Tự nhiên đáy lòng tuôn ra một câu nói!
- Có lẽ thật sự có số mệnh, nhưng ta... Không tin số mệnh!
…
- Diệp Huyền, đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?
Ánh mắt Diệp Lăng Vân nhìn về phía Diệp Huyền, chậm rãi hỏi.
Nhiều năm qua Diệp Huyền ở ẩn không ra, Đại Càn Vương Triều cũng gần như thu liễm răng nanh, giống như hoàn toàn buông tha vinh quang ngày xưa.
Nhưng thời điểm Đạo Lăng Thiên Tông suy sụp, những người này liền nhảy ra.
Dường như Đạo Lăng Thiên Tông đã đến cuối đường, cho nên ai cũng muốn bồi thêm một cước.
Diệp Huyền không trả lời, thế nhưng vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Làm sao một người có thể tính hết thiên hạ đại thế!
Bất kể hắn, Diệp Lăng Vân hay là Mặc Kình đã gần như là những nhân vật cao cấp nhất đời trước, cũng đại biểu ba phương thế lực lớn nhất trên đời này.
Thế nhưng không có bất cứ người nào trong bọn hắn có thể khống chế được kết quả.
Từ lý trí mà nói, Đạo Lăng Thánh Nữ và truyền nhân Ma Quân đồng thời vẫn lạc, những người thế hệ trước như bọn hắn cũng chết trên Đạo Lăng Sơn, chưa chắc đã không phải là kết quả có thể chấp nhận được.
Có thể nói trận chiến trong thượng cổ cấm địa đã khiến thiên tài đạo ma song phương gần như là tử thương thảm trọng.
Nếu lấy việc Đạo Lăng Thánh Nữ và truyền nhân Ma Quân chết là kết cục, cũng không phải là không thể tiếp thu.
Đặc biệt đối với Đại Càn Vương Triều mà nói, đồng thời làm suy yếu hai phe thế lực đạo ma, càng có lợi cho việc trùng kiến hoàng quyền, vấn đỉnh thiên hạ.
Thế nhưng từ góc độ tình cảm mà nói, Diệp Huyền không đành lòng thấy Bạch Nhạc chết ở trên Đạo Lăng Sơn.
Chuyện này không chỉ bởi vì quan hệ giữa hắn và Thông Thiên Ma Quân, quan trọng hơn là... loại tâm nguyện kia trong lòng hắn.
Thứ hắn muốn không phải là Đạo tiêu Ma trường, hoặc là Đạo Lăng thiên hạ, mà là thiên hạ không có đối lập, không có đạo ma chi tranh.
Dưới sự khống chế của hắn, Đại Càn Vương Triều cũng thủy chung phát triển theo phương hướng này, cho nên Đại Càn Vương Triều mới không có ranh giới đạo ma.
Thế nhưng... Hắn cũng sắp chết rồi!
Khi hắn chết đi, ai có thể cam đoan, Đại Càn Vương Triều sẽ tiếp tục phát triển theo phương hướng hắn muốn? !
Đúng là Bạch Nhạc vô cùng xuất sắc, nhưng thứ chân chính để cho hắn coi trọng, lại không phải là thiên phú hoặc là thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân của Bạch Nhạc, mà là hai câu Bạch Nhạc từng nói qua.
- Ta tu ma, không phải vì ma, mà là muốn nói thiên hạ biết, cái gì gọi là ma!
- Ta cầm kiếm, không phải là vì tranh phong, mà là cho thế nhân biết, như thế nào là kiếm!
Đạo ma song tu, Bạch Nhạc mới là người có hy vọng nhất trong lòng Diệp Huyền hoàn thành tâm nguyện của hắn!
Diệp Huyền ngẩng đầu lên dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài vô lực.
Hắn rất muốn nói song phương đều lui một bước, khiến Đạo Lăng Thiên Tông thả Bạch Nhạc xuống núi, cũng làm cho Mặc Kình thu tay lại, buông tha dự định xuất thủ đối với Vân Mộng Chân, giao tất cả cho tương lai, cho đám người Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân của thế hệ này.
Nhưng hắn biết, căn bản sẽ không có người nào nghe hắn.
Đạo Lăng Thiên Tông sẽ không, Mặc Kình... Cũng sẽ không.
Mỗi người đều muốn dốc hết khả năng, tại điểm cuối cùng của sinh mệnh, vì tâm nguyện của mình làm ra một chút gì đó, thay đổi cái thời đại sắp đến kia.
Diệp Huyền từng cho rằng không sợ chết chính là ưu thế lớn nhất của chuyến đi Đạo Lăng Sơn lần này.
Nhưng ai có thể ngờ đến, hiện tại chuyện này cũng trở thành phiền phức lớn nhất.
- Diệp Huyền đại sư, ân tình hôm nay Mặc Kình ghi nhớ trong lòng... Chỉ tiếc, không có cách nào báo đáp nữa rồi!
Mặc Kình khẽ khom người, trầm giọng nói cảm ơn, nhưng cũng cho thấy thái độ của hắn.
Hắn cảm tạ Diệp Huyền cho hắn cơ hội này, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi tâm ý.
Hắn không che giấu chút nào nói mình không có cơ hội báo đáp Diệp Huyền, chính là đang nói cho tất cả mọi người biết, hắn không biết xấu hổ, cũng sẽ không nhượng bộ.
- Vậy thì chiến thôi!
Chân mày Diệp Lăng Vân khẽ nhếch, bình thản nói.
Đến cuối cùng tất cả lời nói cũng hóa thành bốn chữ này.
Cho dù tình thế bây giờ đã cực kỳ nghiêm trọng, nhưng dù sao Đạo Lăng Thiên Tông cũng vẫn là Đạo Lăng Thiên Tông.
Tại thời điểm Ninh Giang đã có vẻ vô lực, Diệp Lăng Vân lại đứng ra lần nữa.
Mặc dù bây giờ hắn đã già, nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn là nòng cốt của Đạo Lăng Thiên Tông như cũ.
- Mặc Kình, Đạo Lăng Thiên Tông ta có thể truyền thừa vạn năm, tất nhiên nội tình không phải là ngươi có khả năng tưởng tượng, ngươi đã muốn chiến... Vậy thì chiến!
- Nơi đây là Đạo Lăng Thiên Tông!
Gần như trong nháy mắt lời nói của Diệp Lăng Vân hạ xuống, toàn bộ Đạo Lăng Sơn cũng ầm ầm rung động, linh khí nồng nặc từ trong mỗi một ngọn núi điên trào ra, vào giờ khắc này, bất kể là đại địa dưới chân hay là thiên không, giống như đều run rẩy theo.
Hộ tông đại trận của Đạo Lăng Thiên Tông!
Linh lực kinh khủng chợt bạo phát, hóa thành một cỗ linh lực thuần túy nhất, vọt về trong cơ thể Diệp Lăng Vân.