Có thực lực dạng này, sau khi đánh cắp ký ức, có thể thi triển ra những chiêu thức, thậm chí là thần thông pháp môn kia, thì cũng đâu có gì là kỳ quái?
Dưới tình huống cao hơn một cái, thậm chí là hai đại cảnh giới, muốn làm được chuyện này, quả thực quá dễ dàng.
Rất nhiều lúc, những sự tình gọi là huyền diệu này, chỉ cần bị người vạch trần, sẽ lập tức không đáng một đồng.
Quan trọng hơn là, từ trong hành động của đối phương, Vân Mộng Chân có thể tính ra một cái phỏng đoán!
Đối phương căn bản không có cách mạnh mẽ đoạt xá, thậm chí ngay cả vây mình ở trong cái ngũ sắc Tiên Cung này cũng không làm được!
Cho nên sau khi mê hoặc không có kết quả, mới lựa chọn trực tiếp xuất thủ ngăn cản mình rời đi, tiến thêm một bước dùng loại phương thức này dụ dỗ, khiến cho mình chủ động dung hợp với nàng, hoàn thành đoạt xá.
Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận điểm này, tự nhiên Vân Mộng Chân không còn chút sợ hãi nào.
- Không có khả năng, làm sao ngươi thấy được?
Trong miệng thân ảnh kia phát ra một tiếng thét chói tai, trên mặt toàn là vẻ giận dữ, lớn tiếng chất vấn.
Rất hiển nhiên, đối phương có lòng tin cực đại với thủ đoạn của mình, căn bản không tin tưởng sẽ xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Ngươi quá nóng ruột!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng:
- Coi như đánh cắp ký ức của ta, cuối cùng ngươi cũng không phải ta... Càng sẽ không hiểu, ta thực sự muốn cái gì!
Rất nhiều lúc ký ức cũng là gạt người.
Nhìn từ bên ngoài, Vân Mộng Chân vì kéo dài Đạo Lăng Thiên Tông, không tiếc mấy lần mạo hiểm, không để ý sinh tử của mình, truy cầu lực lượng cường đại, tới kéo dài thần thoại Đạo Lăng bất bại, trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ chân chính.
Thế nhưng, sâu trong nội tâm của Vân Mộng Chân, xưa nay chưa từng theo đuổi những thứ này.
Về phần đối phương nói cái gì mà, sở hữu lực lượng nghiền ép tất cả, khiến cho toàn bộ thế giới thần phục dưới chân... Vân Mộng Chân căn bản không quan tâm những thứ này.
Có chút trách nhiệm, Vân Mộng Chân không thể không gánh vác!
Thế nhưng không có nghĩa, nó chính là thứ trong lòng nàng theo đuổi.
Sợ rằng đứng trên đỉnh thế giới mới là ý tưởng thật sự đối phương để lộ ra trong lúc vô tình, ý tưởng và theo đuổi thuộc về cường giả muốn đoạt xá nàng!
- Ngươi không chạy thoát được đâu!
Nghe Vân Mộng Chân nói xong, đối phương cũng ý thức được, mình đã bị Vân Mộng Chân xem thấu, chỉ là chuyện tới mức này, nàng cũng tỉnh táo lại.
Thông qua việc đánh cắp ký ức lừa gạt Vân Mộng Chân chủ động để nàng đoạt xá là phương thức tốt nhất, nhưng cũng không có nghĩa là, một khi bị phát hiện, nàng không có bất kỳ chuẩn bị nào ở sau.
Có thể sống sót từ thời đại thượng cổ đến bây giờ, cho dù thực lực suy nhược nhiều hơn nữa, cũng không thể trở thành không thể chống đỡ chút nào.
Huống chi, bản thân ngũ sắc Tiên Cung là bẫy rập nàng tỉ mỉ chuẩn bị!
Bắt đầu từ lúc Vân Mộng Chân bước vào ngũ sắc Tiên Cung, cũng đã rơi vào bên trong sát cục.
Trong tích tắc, ngũ thải hà quang xung quanh chậm rãi tiến vào thân thể thân ảnh kia, thân hình dần dần ngưng thật, dáng vẻ vẫn không khác Vân Mộng Chân chút nào, nhưng khí tức đã thay đổi thành tràn ngập xơ xác tiêu điều.
Trước đó vì dụ dỗ Vân Mộng Chân chủ động để nàng đoạt xá, cho nên mới thủ đoạn của Vân Mộng Chân, thế nhưng bây giờ bị nhìn thấu, vậy coi như không kiêng kỵ gì.
Đột nhiên bàn tay lộ ra, trong nháy mắt ngũ thải hà quang xung quanh chợt hóa thành vô số dây leo, gắt gao quấn về phía thân thể Vân Mộng Chân.
- Cút ngay cho ta!
Cổ tay hơi lật, Côn Ngô Kiếm chém xuống lần nữa, kiếm quang khủng bố đảo qua, mạnh mẽ chặt đứt ngũ thải mạn đằng quấn quanh mà đến!
Thế nhưng, dường như cái ngũ thải mạn đằng kia là vô cùng vô tận, ngươi trảm bao nhiêu, liền sinh ra bấy nhiêu, không ngừng không nghỉ.
Chỉ trong chốc lát, Vân Mộng Chân liền ý thức được, tiếp tục đánh như này, mình căn bản không có chút phần thắng nào, sẽ bị mạnh mẽ hao tổn chết ở chỗ này.
Thế nhưng... Điều này sao có thể?
Nếu đối phương mạnh như thế, cần gì phải dùng loại thủ đoạn lừa dối kia, dẫn dụ mình mắc câu?
Chuyện này không có bất kỳ đạo lý nào!
Vân Mộng Chân ép buộc mình tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số ý niệm, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt.
- Không đúng, nhất định có sơ xuất gì đó... thế nhưng, rốt cuộc là cái gì?
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng dường như cũng rất chậm.
Chỉ chớp mắt đã qua hơn phân nửa nén nhang thời gian,.
Ngay từ đầu, những người khác chỉ quan tâm chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, thế nhưng dần dần lực chú ý của mọi người lại đặt trên trận chiến của Mặc Kình và Diệp Lăng Vân.
Sau khi Đạo Lăng Thánh Nữ và Thông Thiên Ma Quân đời trước mất đi, trận chiến này chính là trận chiến đỉnh phong nhất.
Ngay cả Ninh Giang và chưởng giáo Thái Cực Đạo, Tiên Du Kiếm Cung cũng đều nhìn chằm chằm vào trận chiến này.
Cho dù bọn họ đã là cường giả Hóa Hư, thì trận chiến giữa Diệp Lăng Vân và Mặc Kình vẫn mang đến cho họ chấn động thật lớn.
Không có thần thông kinh thiên động địa, chỉ là giao phong tầm thường nhất, thế nhưng hết lần này tới lần khác, trong lúc hai người phất tay đều ẩn chứa uy lực khó lường.