Đúng như Mặc Kình lúc còn sống dự tính, chỉ cần hắn chết, đám người trong Ma Đạo này sẽ lập tức hóa thành năm bè bảy mảng, căn bản không có khả năng đồng tâm hiệp lực chống cự Đạo Lăng Thiên Tông bảo vệ Bạch Nhạc.
Gió núi thổi vù vù.
Diệp Huyền híp mắt không trả lời, toàn bộ Đạo Lăng Sơn theo đó yên tĩnh lại, chỉ còn có tiếng gió núi gào thét.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Huyền, câu trả lời của ông ta có thể sẽ quyết định hướng đi trong tương lai của thế cục này, quyết định sự sống chết của vô số người.
Diệp Huyền sau một hồi im lặng, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
- Nếu như lão phu nói không được thì sao?
- Đại sư sao lại cố chấp như vậy?
Chưởng giáo Tiên Du Kiếm Cung lắc đầu, chậm rãi nói:
- Làm sao có thể xoay chuyển xu thế tất yếu bằng sức người?
- Xu thế tất yếu!
Diệp Huyền lặp lại bốn chữ này, vẻ khinh thường trần trụi hiện lên trong mắt ông ta.
- Ngày xưa Đại Càn vương triều ta có được Cửu Châu, quân lâm thiên hạ, đó có phải là xu thế tất yếu không?
- Xu thế tất yếu... Đó chỉ là cái cớ để một kẻ hèn nhát tự an ủi bản thân.
Dù chỉ là hai câu hỏi vặn lại đơn giản, nhưng ẩn ý trong đó, chắc chắn là một cái tát đau vào mặt.
Sự thống trị của Đại Càn vương triều trước đây đã bị phá vỡ bởi Đạo Lăng Thiên Tông, vào thời điểm đó, không có thần thoại Đạo Lăng Bất Bại, càng không có xu thế tất yếu, mà là Đạo Lăng Thánh Nữ một mực kiên cường giết kẻ vô địch thiên hạ.
Lúc Đạo Lăng Thiên Tông hùng mạnh, Đại Càn vương triều gần như bị diệt vong, cũng chính là do Diệp Huyền một tay che trời, vào sinh ra tử trong khoảng thời gian được cho là bất khả thi, tranh đấu cho Đại Càn vương triều một cơ hội, thu được đất ở Ung Châu.
Lúc Đạo Lăng Thiên Tông hùng mạnh, Ma Tu khắp thiên hạ không có ai dám ra tay, chính là Thông Thiên Ma Quân đã một mình lên Đạo Lăng, phá vỡ thần thoại Đạo Lăng Bất Bại.
Ai trong số những người này mà không nghịch thế?
Diệp Huyền không chút để ý đến vẻ mặt xấu xí của đối phương, ngạo nghễ nói:
- Lúc lão phu còn trẻ, đã dám nghịch thế mà làm, chẳng lẽ bây giờ nửa bàn chân đã đạp vào đất vàng, lại phải khuất phục cái gọi là xu thế tất yếu hay sao?
- ...
Lời nói của Diệp Huyền khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy ớn lạnh.
Nhiều năm qua, Diệp Huyền không hề hỏi chuyện đời, thế nhân dường như đã quên mất Diệp Huyền này trong quá khứ là kẻ máu lạnh và sắt đá ra sao.
Vào lúc này, ngay cả Bạch Nhạc cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào khi nghe được những lời của Diệp Huyền.
Ngươi nói đó là xu thế tất yếu của thiên hạ thì ta lại càng muốn nghịch thế.
Lúc trước khi Diệp Huyền đồng ý đúc cho hắn một thanh kiếm, ông ta đã nói với hắn một chữ nghịch, sau khi đúc xong thanh kiếm, ông ta lấy chữ đó đặt tên cho thanh kiếm là Nghịch Ma Kiếm.
Bản thân chữ nghịch này chính là chân dung cuộc đời của Diệp Huyền.
- Hahaha, nói hay! Hay cho một câu nghịch thế mà làm, Diệp Huyền... Cuộc đời bản vương từ trước tới nay chưa bao giờ phục ai, nhưng hiện tại không thể không nói với ngươi một chữ phục.
Trong tiếng cười to, một bóng người đột nhiên từ dưới chân núi bay lên, người còn chưa đến nhưng tiếng cười sảng khoái đã đến trước.
Trong khoảnh khắc, một thanh niên đột nhiên xuất hiện trên Đạo Lăng Sơn.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, thanh niên nọ dường như chỉ mới đôi mươi, nhưng trên người lại có một cảm giác thăng trầm khó tả.
Sự tương phản mạnh mẽ này thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin vào mắt mình.
Kết hợp với lời nói của đối phương, trong tích tắc, có người đã nhanh chóng đoán ra thân phận của người mới tới.
- Thanh Vương Bất Tử!
Thanh Vương Bất Tử đạp một bước vào khoảng không, ngạo nghễ nói:
- Hahaha, không thể tin được, đến tận ngày nay vẫn có người nhớ tên của bản vương.
Vù vù...
Trong tích tắc, đám đông bùng nổ.
Những gì xảy ra ở Thanh Châu lúc trước thực sự đã làm chấn động thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người đều biết, Bất Tử Thanh Vương đoạt xá trọng sinh, nhưng không ai nghĩ rằng, nhanh như vậy mà ông ta đã dám xuất thế.
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Bất Tử Thanh Vương, lúc này mới có ai đó nhận ra, hiện tại ông ta thực sự chỉ có sức mạnh của Tinh Hải Cảnh.
Đoạt xá trọng sinh tương đương với sống lại một đời, dù ngươi có tu hành nhanh đến đâu thì cũng phải có một quá trình, không giống như khôi phục thương thế, thực lực không thể khôi phục hoàn toàn trong một thời gian ngắn.
Kẻ thù trước đây của Bất Tử Thanh Vương chắc chắn có không ít, theo lý mà nói, tuyệt đối không thể xuất hiện trong trạng thái này, huống chi là ở nơi nhạy cảm và nguy hiểm như Đạo Lăng Sơn.
Trừ khi...
- Diệp Huyền, bản vương xuất hiện ở đây như đã hứa, ngươi sẽ không thất hứa, đúng không?
Thanh Vương Bất Tử không thèm để ý đến những người khác, trực tiếp nhìn thẳng vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Thanh Vương yên tâm, lão phu đã hứa cái gì, thì nhất định sẽ làm được.
Diệp Huyền nói đoạn khẽ đảo cổ tay, từ trong nhẫn trữ vật ném ra một thanh kiếm màu xanh.
- Thanh Vương Kiếm, lão phu đã luyện chế lại cho ngươi, đủ để cho ngươi có được sức mạnh của Hóa Hư Cảnh trong thời gian ngắn.