Nghĩ tới lão nhân gia hắn khổ cực tu luyện mấy chục năm, hiện giờ cũng chưa thể bước vào Tinh Cung cảnh, hỗn tiểu tử này thì hay rồi, khổ tu mười năm có hi vọng bước vào Tinh Cung cảnh, không ngờ còn ngại chậm, thế không phải là tát thẳng vào mặt hắn à?
- Ngươi nghĩ Tinh Cung cảnh là gì? Cho dù ngươi thành tựu Tử Phủ, cũng không thể mơ mộng hão huyền như vậy được, mười năm có thể bước vào Tinh Cung, đã là thành tựu không tồi rồi.
Tức giận hừ một tiếng, Từ Phong lập tức mở miệng quát.
- Luôn có một số người có thể nhanh hơn.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ.
- Ai?
Lời này vừa ra khỏi miệng, Từ Phong lập tức nhạy bén ý thức được một số người mà Bạch Nhạc nói là ai.
Vân Mộng Chân!
Nhưng... Vân Mộng Chân đó là ai? Đó là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng là thiên kiêu xuất sắc nhất!
Cho dù Từ Phong có đánh giá cao thiên phú và tư chất của Bạch Nhạc như thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới đánh đồng Bạch Nhạc với Vân Mộng Chân.
Ý thức được điểm này, Từ Phong lập tức cười khổ,
- Ngươi chắc không phải là muốn so sánh với Vân tiên tử chứ?
- Vì sao không thể?
Trầm mặc một lát, Bạch Nhạc cũng không có ý tứ che giấu, bình tĩnh hỏi ngược lại,
- Nếu ngay cả bản thân cũng xem thường, còn có tư cách gì truy tìm đại đạo?
- ...
Từ Phong cả đời này, không phải chưa từng thấy thiên tài có tự tin, tự thấy cũng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về nhân vật truyền kỳ, nhưng chưa từng có bất kỳ khoảnh khắc nào rung động hơn lúc này.
Lúc này, hắn từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được, là một loại nhuệ khí khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén không thể đỡ!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhạc đến bây giờ, dường như mỗi lần Bạch Nhạc đều sẽ mang tới cho hắn một số cảm giác khác lạ, hắn tự nhận là đã đánh giá cao Bạch Nhạc, nhưng cho tới giờ phút này, hắn mới phát hiện, kỳ thật từ đầu đến cuối, hắn chưa thực sự hiểu Bạch Nhạc.
Rống ẩn trong vực!
Lúc này, Từ Phong không kìm được mà từ trong lòng dâng lên suy nghĩ như vậy.
Trầm mặc một lát, lúc này Từ Phong mới chậm rãi mở miệng nói,
- Ngươi đã muốn rời tông du lịch, cũng được, có điều, trước đó, ngươi phải chứng minh cho ta ngươi đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Cũng không chờ Bạch Nhạc mở miệng, Từ Phong đã giải thích,
- Nửa tháng sau là thi đấu tông môn, chỉ cần ngươi có thể đoạt được đệ nhất, ta sẽ cho phép ngươi rời tông.
Lần này lại tới lượt Bạch Nhạc có chút trợn tròn mắt, tuy chưa từng giao thủ, nhưng hắn cũng biết rõ, bất kể là Lý Tử Vân hay là Khổng Từ, hai vị đệ tử chân truyền này đều đã vào Linh Phủ nhiều năm, muốn thắng bất kỳ một ai cũng là điều không dễ dàng! Huống chi, Từ Phong còn muốn hắn phải đoạt được hạng nhất, cái này cũng không khỏi quá khó khăn rồi.
- Ngươi đã muốn rời tông, chẳng qua chính là muốn tự mình nghĩ biện pháp tranh đoạt nhiều tài nguyên hơn.
Bạch Nhạc, Từ Phong chậm rãi giải thích,
- Lúc trước ngươi cũng từng tiếp xúc với yêu nhân ma đạo, chắc hiểu được, ở bên ngoài, muốn tranh đoạt tài nguyên, là khó khăn và nguy hiểm cỡ nào.
- Nếu ngay cả sư huynh đồng tông cũng không tranh được, dựa vào cái gì mà muốn ta tin, ngươi có thể ở trong hoàn cảnh tàn khốc hơn cướp lấy tài nguyên tu hành?
Xua tay, Từ Phong trầm giọng nói,
- Quyết định vậy đi, chuyện này không thương lượng!
...
- Ta thừa nhận Bạch Nhạc là thiên tài! Nhưng thế cũng không có nghĩa là, hắn có thể dễ dàng lấy đi tài nguyên thuộc về chúng ta ư.
Ngồi trước bàn, Lý Tử Vân nhìn Khổng Từ, trầm giọng nói.
- Uống trà!
Vươn tay ra làm một thủ thế mời, Khổng Từ nhẹ giọng nói,
- Nếu ta nhớ không lầm nói, ngươi ít nhất cũng đã năm năm rồi chưa uống trà với ta.
Lý Tử Vân hơi có chút xấu hổ, theo lời bưng chén trà lên,
- Khổng sư huynh, là ta không phải!
- Không có gì mà không phải cả, chỉ là ngươi, lòng dạ quá cao, bất kỳ việc gì cũng muốn tranh cao thấp.
Lắc đầu, Khổng Từ chậm rãi nói,
- Kỳ thật, nhân sinh có đôi khi tựa như phẩm trà, hỏa hậu không đủ, bất kể ngươi có gấp thế nào, cũng không phẩm ra được mùi vị.
- Nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi luôn muốn tranh cao thấp với ta! Hiện giờ, xuất hiện một Bạch Nhạc, ngươi lại muốn phải mượn tay ta để chèn ép người ta... Kỳ thật để làm gì chứ?
Lắc đầu, Khổng Từ nói khẽ,
- Những năm gần đây, kỳ thật ta sớm đã mệt mỏi rồi, cũng không còn lòng hiếu thắng gì nữa! Ngươi muốn phân cao thấp với vị Bạch sư đệ này, cứ tự mình làm là được, không cần tới hỏi ta.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Tử Vân lập tức trở nên có chút khó coi.
Những lời này của Khổng Từ, quả thực giống như một con dao đâm vào trong lòng hắn, đâm cho máu tươi chảy đầm đìa.
- Không sai! Ta đích xác là muốn tranh cao thấp, nhưng... Ta hiếu thắng thì sai sao?
Bỗng nhiên đứng dậy, Lý Tử Vân nhìn chằm chằm Khổng Từ, trầm giọng nói,
- Người tu hành chúng ta, nếu ngay cả lòng hiếu thắng cũng không có, vậy làm thế nào mà đi tiếp được?