Mấy người họ gần như lập tức hoàn toàn rơi vào một vùng sao trời mênh mông, chỉ có thể gian nan chống đỡ dưới sự công kích của kiếm quang.
Chỉ có mình Bạch Nhạc là giữ được tỉnh táo.
- Khánh Dương công tử, tiến về bên trái ba bước, đánh Thiên Cơ. Bạch Cốt phu nhân, lùi về phía bên phải bảy bước, đánh Ngọc Hành!
Bạch Nhạc rất quen thuộc Bắc Đẩu Kiếm Trận, nếu chỉ có mình hắn đương nhiên khó thể phá trận, nhưng hôm nay có người khác phối hợp, nên cũng có thể cố thử một lần.
Có Bạch Nhạc chỉ huy, đám người Bạch Cốt phu nhân không rối loạn nữa, lập tức đánh vào vị trí thiết yếu của đại trận.
- Tiểu Bạch, còn ngươi đừng quan tâm gì hết, cứ trực tiếp đi tìm Bắc Đẩu Lão Tổ là được.
Những người khác đều có thể chỉ huy, nhưng linh trí của Tiểu Bạch Long lại chưa đủ để nó có thể hoàn thành việc phá trận phức tạp như vậy. Nếu đã thế, chi bằng hắn để nó trực tiếp công kích Bắc Đẩu Lão Tổ. Không cầu thắng, chỉ cần có thể tạm kéo chân ông ta, để ông ta không rảnh nhúng tay là họ đã có cơ hội phá trận.
Tất cả mọi người theo sự chỉ huy của Bạch Nhạc, cục diện nháy mắt đã lần nữa ổn định.
Giờ khắc này, tất cả đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung đang xem trận chiến này đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ai có thể ngờ Bạch Nhạc lại quen thuộc Bắc Đẩu Kiếm Trận đến mức này, hắn lại còn có thể dùng cách này tới để hiểu rõ Bắc Đẩu Tinh Diệu Đại Trận!!!
Nhất là Trần Kiếm Phong, bấy giờ ông ta cũng đâm ra hối hận. Nếu không phải trước đây mình truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc, thì bây giờ cục diện đâu có phải rơi vào thế bị động như thế này.
Nếu hôm nay Bắc Đẩu Tinh Diệu Đại Trận bị phá, quả thực ông ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
- Gràooo!!!
Tiểu Bạch Long gầm lên một tiếng rồi nhào về phía Bắc Đẩu Lão Tổ. Nó há miệng phun ra một hơi long tức, nháy mắt đã phong kín không gian chung quanh Bắc Đẩu Lão Tổ.
Bắc Đẩu Lão Tổ cầm Thất Tinh Kiếm chém xuống, chỉ là kiếm khí va vào Nhất Nguyên Trọng Thủy vẫn bị nghẽn lại. Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch Long đã đánh tới.
Cooong...
Mũi kiếm chém vào lân phiến cũng chỉ tạo ra tiếng leng keng khi kim loại va chạm vào nhau, chứ căn bản không thể gây cho Tiểu Bạch Long bất kỳ thương tích gì.
Trong lòng Bắc Đẩu Lão Tổ hơi chùng xuống, cũng không khỏi âm thầm cười khổ.
Nếu thật sự đấu nhau một mất một còn, ông ta cứ việc vận sức Tinh Hải, toàn lực ra tay là hiển nhiên có thể làm bị thương con rồng này, nhưng mà giờ đây, cục diện này đã hạn vào thế đánh cuộc, ông ta nào có thể thật sự hạ sát chiêu?
Thôi thì cứ phó mặc cho trời.
Bắc Đẩu Lão Tổ bị Tiểu Bạch Long kéo chân liền dứt khoát buông lỏng suy nghĩ, không khăng khăng can thiệp nữa.
Mà người chủ trì thật sự của Bắc Đẩu Tinh Diệu Đại Trận chính là ông ta, bây giờ không có ông ta cầm trịch, uy lực của đại trận đương nhiên liền giảm xuống rất nhiều.
Nhưng dù có như thế, cũng không phải ai nói phá là phá được.
Đã đến nước này, Bắc Đẩu Lão Tổ bèn dứt khoát giao kết quả cho mấy vị trưởng lão của Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu bọn họ không cản được Bạch Nhạc, vậy trận này Bắc Đẩu Tinh Cung họ thua.
Tuy trong lòng Bắc Đẩu Lão Tổ đã chừng có ý buông bỏ, nhưng các vị Phong chủ mỗi phong lại nhất định không chịu đầu hàng. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, đây là trận chiến vinh dự để bảo vệ tông môn, cho dù có thế nào cũng không thể từ bỏ.
Đánh tới tình trạng hiện giờ, các vị này đều thấy rõ, kẻ thật sự có thể uy hiếp được đại trận chỉ có mình Bạch Nhạc, chỉ cần xử lý được Bạch Nhạc, vậy hai kẻ không thạo trận pháp là Bạch Cốt phu nhân và Thư Khánh Dương vốn không đủ khiến họ phải sợ.
Nghĩ đến đây, trong lòng bảy vị Phong chủ lập tức tạo thành ăn ý. Nháy mắt, bảy đường kiếm quang trong không trung đồng loạt buông tha những người khác, mà đều tập trung giáng về phía Bạch Nhạc.
Thay vì rầy rà lắt nhắt, chẳng bằng dứt khoát mạnh mẽ ra tay, dứt điểm một lần, trực tiếp trừ khử Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nháy mắt cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, nhưng thứ hắn đợi chính là giờ khắc này.
Cả Bạch Cốt phu nhân và Thư Khánh Dương đều không hiểu Bắc Đẩu Kiếm Trận. Hai kẻ này chỉ hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân mới có thể ngăn cản. Nhưng suy cho cùng họ đều không mấy ăn ý với Bạch Nhạc, càng chưa từng phối hợp lâu dài. Thời gian càng lâu, ắt càng khó theo kịp nhịp độ của hắn.
Cho nên từ đầu Bạch Nhạc đã định là tốc chiến tốc thắng, hắn đang tìm một cơ hội có thể một đòn phá trận. Tất cả những thứ đã làm trước đó, đều là vì chuẩn bị cho cơ hội trong tích tắc này.
Mà bây giờ, cơ hội này đã tới.
Thấy Bắc Đẩu Lão Tổ bị Tiểu Bạch Long quấn chân, những trưởng lão của Bắc Đẩu Tinh Cung này rốt cục cũng sốt ruột, bèn mạnh mẽ biến trận, ý đồ một đòn kết liễu hắn, nhưng mạnh mẽ biến trận thế này ắt sẽ lộ ra sơ hở.
Đối với những người khác mà nói, chưa chắc có thể bắt lấy cơ hội như vậy, nhưng với Bạch Nhạc, thứ hắn đợi là giờ phút này, nên đương nhiên sẽ không có gì khó khăn hay chậm trễ.
- Thôn Thiên.