Thứ ông ta sợ nhất chính là, Bạch Nhạc, Thư Khánh Dương và Bạch Cốt Thần Giáo cấu kết, cố gắng huỷ diệt Bắc Đẩu Tinh Cung. Nhưng nếu chỉ có một phe Bạch Cốt Thần Giáo, độ nguy hiểm đương nhiên sẽ giảm xuống rất nhiều.
- Không cần nhiều lời với ả, chỉ cần giết ả, tình thế nguy hiểm khắc giải trừ.
Bắc Đẩu Kiếm trong tay Bắc Đẩu Lão Tổ loang loáng, lần nữa chém về phía Bạch Cốt phu nhân.
Đừng thấy bây giờ Bạch Cốt Thần Giáo có rất nhiều người, trên thực tế trung tâm then chốt chỉ có mình Bạch Cốt phu nhân. Chỉ cần giết được nàng ta, những kẻ khác có thế nào cũng không thể khiến Tà Thần giáng thế.
Bị Bạch Nhạc từ chối, trong mắt Bạch Cốt phu nhân lộ ra vẻ rét lạnh, nàng ta lạt lẽo nói:
- Thật đáng tiếc... Bạch Nhạc, đây là ngươi tự tìm, đừng có trách ta.
Song song với lúc nàng ta nói chuyện, toàn bộ xương trắng trên Bắc Đẩu Sơn đồng loạt bay lên, tạo thành một Bạch Cốt Tế Đàn vô cùng đồ sộ trên không trung. Vô số xương trắng đó, dường như trong nháy mắt đã biến thành một trận mưa xương.
Cường giả trên Tinh Cung còn đỡ, nhưng những tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh đều không có đường phản kháng, cảnh tượng triệt để biến thành một màn giết chóc điên cuồng.
Hơn nữa, ai nấy đều có thể cảm nhận được, đây kỳ thực đã không phải sức mạnh của bản thân Bạch Cốt phu nhân nữa, mà là sức mạnh của vị Tà Thần kia.
Bạch Cốt phu nhân đạp một bước lên Bạch Cốt Tế Đàn, toàn bộ máu thịt trên người cũng theo đó bong tróc. Chỉ chớp mắt, nàng ta đã không còn dáng vẻ xinh đẹp trước kia, mà hóa thành một bộ xương trắng óng ánh.
Thứ cần hiến tế để Bạch Cốt Tế Đàn triệu hoán Bạch Cốt Thần giáng thế không chỉ có tu hành giả bình thường, mà còn bao gồm cả bản thân Bạch Cốt phu nhân.
Nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy trong nháy mắt đã hóa thành bộ xương, loại cảm giác chấn động kia quả thực khiến người ta có một loại cảm giác đè nén khó tả bằng lời.
Hồng phấn khô lâu*.
*Là điển tích hồng phấn (chỉ nữ) rồi cũng hóa thành xương khô.
Bề ngoài chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, căn bản không hề có ý nghĩa.
Đương nhiên, đối với người trong Bắc Đẩu Tinh Cung, lúc này thứ họ cảm nhận được không phải là những cái đó, mà là loại cảm giác sợ hãi đến thấu xương.
Ầm...
Bắc Đẩu Kiếm mang theo một đường ánh kiếm tuyệt đẹp chém xuống Bạch Cốt Tế Đàn, nhưng dường như nó lại bị một sức mạnh vô hình ngăn trở, căn bản không thể nào đụng vào người Bạch Cốt phu nhân. Nàng ta nửa quỳ trên tế đàn, khàn giọng mở miệng:
- Xin Bạch Cốt Thần giáng thế!!!
Không có máu thịt trên người, âm thanh phát ra từ miệng nàng ta biến thành khàn khàn khó nghe, nhưng hết lần này tới lần khác lại lộ ra một cảm giác quỷ dị khó có thể hình dung.
Ầm...
Trong tích tắc, Bạch Cốt Tế Đàn bỗng giống như xé rách một vùng không gian, từ trong hư không lộ ra một cái đầu lâu thật lớn, trong mắt nó lóe lên ánh sáng xanh u ám.
Con ngươi Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại.
Bạch Nhạc cũng không tính là xa lạ với cảnh tượng này, trước đó khi Bạch Nhạc đối đầu với Bạch Cốt Thần Giáo, hắn đã từng thấy đối phương mượn Bạch Cốt Trủng để triệu hoán sức mạnh của Bạch Cốt Thần, thứ xuất hiện chính là một cái đầu lâu như thế.
Nhưng hôm nay, cái đầu lâu mà Bạch Cốt phu nhân triệu hồi ra rõ là mạnh mẽ hơn cái Bạch Nhạc từng thấy gấp mấy trăm lần.
Loại cảm giác nguy cơ mạnh mẽ kia thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc hắn đối mặt với những cường giả Hóa Hư trên Đạo Lăng Sơn.
Trên Hóa Hư.
Chỉ một suy nghĩ lóe lên, Bạch Nhạc đã sực hiểu.
Lúc trước trong Thượng Cổ Cấm Địa, Vân Mộng Chân từng nói, trên Hóa Hư gọi là tiên.
Nhưng ngoại trừ tiên ra, vẫn còn có một loại sức mạnh vượt xa cả Hóa Hư, chính là thứ gọi là thần linh trong đám Tà Giáo.
Từ thượng cổ tới nay, tồn tại thế này gần như đã tuyệt tích.
Đương nhiên, cho dù Bạch Cốt phu nhân bây giờ đã triệu cái gọi là thần linh này, Bạch Nhạc cũng không cho rằng nó thật sự có thể đại diện cho sức mạnh nằm trên Hóa Hư, nhưng ít ra, nếu không có thực lực Hóa Hư thì sợ rằng rất khó để chống lại đối phương.
Cơ hội duy nhất là đánh nát Bạch Cốt Tế Đàn trước khi đối phương thành công.
Nhưng dù là một kích toàn lực của Bắc Đẩu Lão Tổ cũng không thể nào đánh vỡ sức mạnh vô hình kia để phá hủy tế đàn, chuyện này đủ để chứng minh, không phải dùng sức mà được. Hoặc là nói, chí ít không phải dựa vào sức của đám Bạch Nhạc bây giờ là có thể cưỡng chế đánh vỡ tế đàn.
Những suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Bạch Nhạc như chớp lóe, khiến hắn lập tức đưa ra quyết định, rồi trực tiếp bay về phía Bạch Cốt Tế Đàn mà không hề do dự.
Trong nháy mắt khi cảm nhận được sức mạnh vô hình kia, đôi mắt Bạch Nhạc lóe lên một ánh sáng lạnh, lớn tiếng quát:
- Thôn Thiên.
Thông Thiên Ma Công toàn lực thi triển ra, trong tích tắc, pho Thân Ngoại Hóa Thân đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ xé ra một vết nứt trên bức tường ngăn cản vô hình này.
Lúc này, thêm mỗi giây trôi qua là sẽ có thêm người chết, hơn nữa, chỉ cần trễ thêm một giây một phút thôi, sức mạnh của Bạch Cốt Thần được triệu hoán sẽ càng mạnh thêm một phần.
Từ lúc vừa bắt đầu, đây chính là một cuộc chạy đua với thời gian.