Từ thời thượng cổ đến nay, có nhất mạch truyền thừa là chuyên môn đối phó với những Tà Thần này.
Chỉ là theo dòng chảy thời gian, truyền nhân của mạch này đã nhiều năm không hiện thế.
May mà... Diệp Huyền vốn kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, mức độ quan hệ rộng có thể được mệnh danh là thiên hạ vô địch!
Hơn nữa, vừa khéo, đối phương lúc đầu từng nợ ân tình của ông ta.
Hy vọng duy nhất hiện nay chính là Bạch Nhạc có thể cầm cự lâu hơn một chút.
Diệp Huyền đại sư hít sâu một hơi, từ từ cất giọng:
- Thư sinh, người cầm thư tay của ta, đến Nam Hải một chuyến, dùng tốc độ nhanh nhất... mời đối phương đến Duyễn Châu, có lẽ còn kịp cứu người!
Nghe thấy lời này, chân mày của thư sinh không khỏi nhíu lại:
- Nam Hải? Ý chủ nhân là nói... Phổ Đà Sơn ạ?
Nam Hải, Phổ Đà Sơn.
Đã rất ít người trên đời biết về Phổ Đà Sơn, càng không biết trong Phổ Đà Sơn còn có truyền thừa của tu hành giả.
Thậm chí cho dù là thư sinh cũng chỉ biết nơi này có cao thủ ẩn mình, chứ không hề biết đối phương rốt cuộc là ai.
Từ Ung Châu đến Nam Hải là một khoảng cách rất xa. Cho dù thư sinh có thực lực Tinh Hải Cảnh, ngày đêm gấp rút lên đường, nhưng lúc đến Nam Hải cũng đã là bảy ngày sau.
Phổ Đà Sơn nằm trong quần đảo phía trên Nam Hải, toàn bộ quần đảo nếu nhìn từ xa trông giống như một chiếc thuyền rồng.
Thư sinh đáp xuống Phổ Đà Sơn, cao giọng gọi:
- Gia sư Diệp Huyền gửi thư tay đến, xin được gặp Từ Hàng Đại Sĩ!!!
Thực lực Tinh Hải Cảnh đủ khiến giọng nói của hắn lan truyền khắp Phổ Đà Sơn. Thư sinh liên tục lặp lại câu này ba lần, bấy giờ mới có một tiểu sa di chạy từ trên núi xuống.
- A Di Đà Phật, mời thí chủ theo ta lên núi!!!
Con ngươi thư sinh hơi co lại, lập tức đáp lễ:
- Tiểu sư phụ, mời.
Tiểu sa di này trông thì tầm thường, nhưng ngay cả kẻ có thực lực như thư sinh mà cũng không thể nhìn ra được tu vi của đối phương. Hơn nữa, đối phương là từ trên núi đi xuống, chứ không phải là bay xuống.
Từ lúc bản thân mở miệng đến giờ nhiều nhất cũng chỉ khoảng trăm tức*, nhưng Phổ Đà Sơn này rõ ràng không thể chỉ trong trăm tức là có thể bước xuống được.
*Tức: hơi thở. Thời gian trăm tức là thời gian thở được trăm hơi.
Ở đây dường như chỗ nào cũng kỳ quặc, khiến trong lòng thư sinh tự nhiên có chút kiêng dè.
Thư sinh theo chân tiểu sa di ngót chừng một nén hương mới leo lên được hết Phổ Đà Sơn. Đến nơi, đập vào mắt hắn là một ngôi chùa, nhưng tiểu sa di lại không dẫn hắn vào, mà bước vòng qua đó, đi vào một Tử Trúc Lâm. Chỉ lát sau, thư sinh gặp đã gặp một tố y nữ tử.
Nữ tử đó vô cùng xinh đẹp. Nàng thản nhiên ngồi giữa rừng trúc, chân để trần, nhưng lại khiến người khác sinh ra một loại cảm giác trang nghiêm, dù là ai cũng không thể nảy sinh chút tơ hào kiều diễm.
- Thư sinh tham kiến Từ Hàng Đại Sĩ.
Trong lòng thư sinh hơi dao động, lại lập tức tỉnh ra. Hắn khẽ cúi đầu hành lễ, trình lên thư tay.
Tiểu sa di ở bên cạnh nhận lấy thư tay, đoạn đi đến bên cạnh rồi trình lên cho Từ Hàng Đại Sĩ.
Từ Hàng Đại Sĩ nhận lấy thư tay, nhưng không lập tức mở ra, mà nhìn về phía thư sinh, hỏi:
- Nhiều năm không gặp, Diệp Huyền đại sư vẫn khoẻ chứ?
Thư sinh không dám giục đối phương, đành phải cung kính trả lời:
- Thưa, gia sư vẫn khoẻ ạ.
- Ta đã biết mục đích đến đây của ngươi. Chỉ là bần ni vẫn luôn ở Tử Trúc Lâm lễ Phật, chuyện thế tục đã nhiều năm không hỏi tới, chỉ sợ uổng công ngươi đến đây một chuyến rồi.
Từ Hàng Đại Sĩ cất tiếng. Giọng nàng rất nhẹ nhàng, nhưng lại chặn đứng luôn cơ hội mở miệng của thư sinh mà trực tiếp từ chối.
Thư sinh hơi khom người, nói:
- Đại Sĩ ẩn cư nơi đây, theo lý đương nhiên không nên làm phiền. Chỉ là gia sư có nói, chuyện này liên quan đến an nguy thiên hạ, liên quan đến hướng đi tương lai của hai luồng Đạo – Ma. Ngã Phật từ bi, phổ độ chúng sinh, sao Đại Sĩ có thể nhẫn tâm bỏ mặc thiên hạ không màng?
Trước đó, Diệp Huyền đã đoán được phản ứng của đối phương, đương nhiên cũng chỉ bảo cho hắn cách ứng phó.
Quả nhiên khi nghe thấy lời thư sinh, Từ Hàng Đại Sĩ im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở thư tay ra.
Quả thật thư tay không dài, nhưng Từ Hàng Đại Sĩ lại xem đến độ uống cạn một chung trà mới đưa lại cho tiểu sa di bên cạnh.
- Thế sự xoay vần, thế gian vạn vật, tự sinh tự diệt. Diệp Huyền đại sư dùng sức một mình chống đỡ Đại Càn vương triều, vốn là ván cờ trái ý trời. Nay muốn phục hưng Đại Càn vương triều là điều quá mức gượng ép. Nhưng thôi, dẫu gì năm xưa Phổ Đà Sơn ta cũng từng nhận được ân của Diệp Huyền đại sư. Nếu đại sư đã kiên quyết muốn thế, bần ni sẽ đi một chuyến vậy.
Từ Hàng Đại Sĩ thở dài một tiếng mới đứng dậy, đồng ý.
Thư sinh nghe vậy, không khỏi hỉ hả trong lòng, lần nữa thi lễ tạ ơn:
- Đa tạ Đại Sĩ!!!
- Gieo nhân nào gặt quả đó, là chuyện bình thường.
Từ Hàng Đại Sĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tạm ở ngoài rừng một chút, bần ni chuẩn bị vài thứ rồi sẽ cùng ngươi đến Duyễn Châu.
...
Linh quang vụn vỡ xuất hiện, Tinh Cung mờ mịt hiện ra sau lưng Bạch Nhạc, khiến cả người hắn chậm rãi bay lên.