Một đoạn từ ngữ cổ xưa và khó hiểu thốt ra từ miệng Bạch Cốt phu nhân, dần dần hòa lại thành Thần Hồn Chi Thệ trong không trung, rơi đến trước mặt Bạch Nhạc .
Tuy những từ này đều là những từ cổ, nhưng chúng lại bao gồm đạo vận đủ cho Bạch Nhạc hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
Hơn nữa, Bạch Cốt phu nhân cũng không bắt Bạch Nhạc lập ra một lời thề ràng buộc nào, mà cứ như vậy hoàn toàn hình thành một khế ước thần hồn một phía.
Tất nhiên trên thực tế, nếu thất bại, căn bản cũng không cần bất kỳ khế ước thần hồn thần thánh nào trừng phạt, mà tất cả họ đều sẽ chết trong Bán Thần Lĩnh Vực.
Ký kết khế ước thần hồn, giờ đây Bạch Nhạc đã một lần nữa hình thành sự tin tưởng với Bạch Cốt phu nhân, tuy không thể nói là hoàn toàn nhưng ít nhất, cũng không phải luôn đề phòng nhau. Hắn bình tĩnh lại, hỏi:
- Kế hoạch của ngươi là gì?
Đối mặt với một vị Bán thần, cho dù đối phương đã chìm vào giấc ngủ say, giết gã e rằng cũng không phải chuyện dễ. Mà trong mấy chuyện này Bạch Nhạc lại không chút kinh nghiệm, đương nhiên cần Bạch Cốt phu nhân nói rõ kế hoạch với hắn, để từ đó cân nhắc thiệt hơn.
- Bán Thần Lĩnh Vực nhìn chung cũng không quá lớn, chỉ cần ngươi và Bắc Đẩu Lão Tổ khôi phục lại sức mạnh, nhất định sẽ tìm ra Mai Cốt Chi Địa, đấy là nơi chân thân Bạch Cốt Thần đang ngủ say. Đến lúc đó, trước khi Bạch Cốt Thần tỉnh dậy, ta sẽ bày ra trận pháp. Bình thương mỗi lần Bạch Cốt Thần thức tỉnh sẽ khoảng một nén hương, đợi đến khi gã tỉnh lại thì dồn toàn lực tập kích, cố gắng trong thời gian ngắn nhất khiến gã bị trọng thương. Nếu làm được thế, thời gian sẽ rút ngắn được, chỉ cần chúng ta gắng gượng qua lần thức tỉnh thứ nhất, nhất định có thể giết được gã.
Bạch Nhạc nheo mắt, khó hiểu hỏi:
- Thế sao không nhân lúc gã ngủ say mà ra tay?
- Vô dụng thôi, động thủ sớm chỉ làm cho gã giật mình tỉnh dậy sớm, chúng ta càng không có thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa, lúc mà Bạch Cốt Thần tỉnh dậy chính là lúc gã yếu nhất, cũng là lúc gã đang cần tín đồ hiến tế. Chỉ có ra tay vào lúc đó, chúng ta mới giết gã được.
Bạch Nhạc cười khổ, lắc đầu:
- Vấn đề quan trọng ở đây là một khi Bạch Cốt Thần tỉnh dậy, chúng ta lấy cái gì để cố cầm cự đến khi gã lại lần nữa ngủ say.
Trước kia trên Bắc Đẩu Sơn, Bạch Cốt Thần chẳng qua giáng xuống một đòn chứ hoàn toàn không phát huy được hết sức mạnh mà suýt chút nữa đã giết chết tất cả mọi người, hiện giờ ở Bán Thần Lĩnh Vực, họ dựa vào cái gì mà đi khiêu chiến với gã ta đây?
- Đấy là nguyên nhân ta vào cùng.
Trong mắt Bạch Cốt phu nhân lộ ra vẻ tự tin, nàng ta trầm giọng nói:
- Chỉ cần tìm được Mai Cốt Chi Địa, ta có thể lập một Bạch Cốt Tế Đàn, tạm thời cắt đứt kết nối của gã với Bán Thần Lĩnh Vực. Chỉ cần ngươi giúp ta chống đỡ được đòn đầu tiên của Bạch Cốt Thần, đợi đến khi Bạch Cốt Tế Đàn lập xong, gã sẽ như một con hổ không có vuốt, nhất định không thể trở mình.
Có thể nói, không ai có thể hiểu rõ Bạch Cốt Thần bằng Bạch Cốt phu nhân. Bởi nàng ta dẫu gì cũng là người đứng đầu Bạch Cốt Thần Giáo, là người bao năm nay vẫn luôn lấy tư cách của Bạch Cốt Thần mà lên tiếng với toàn thiên hạ. Hiện giờ nàng ta đích thân phát động đánh lén, đương nhiên có thể đánh vào điểm yếu của Bạch Cốt Thần, thậm chí là đưa gã vào chỗ chết.
Bị người bên cạnh phản bội mới chính là đòn trí mạng nhất.
Bạch Nhạc lắc đầu:
- Ta vẫn thấy rất nguy hiểm.
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh, khinh thường đáp:
- Nguy hiểm? Đương nhiên phải nguy hiểm rồi. Chứ ngươi nghĩ chúng ta đang làm gì, chúng ta là đang đi giết thần đấy.
- ...
Giết thần.
Hai chữ này, lập tức khiến Bạch Nhạc chấn động cả người.
Đối với người bình thường, họ thậm chí còn không hiểu rõ sự khác nhau giữa thần và tiên. Đối với thần, từ trước đến nay luôn chỉ là thờ phụng.
Giết thần, một ý nghĩ như vậy, nếu không phải kẻ điên to gan lớn mật, ai mà lại suy nghĩ trong đầu?
Nếu không có dũng khí liều mạng thì sao có thể hy vọng thành công!
À còn Bạch Nhạc thì tất nhiên là... bị ép.
...
Người nọ vận tu phục trắng thuần, mái tóc búi cao. Đối phương đi chân trần, lại càng khiến người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục.
Nhưng điều khiến cho thư sinh kinh ngạc hơn chính là, mỗi khi đối phương cất bước, dưới chân sẽ hiện ra một đoá bạch liên, qua rất lâu mới từ từ tan biến.
Bộ bộ sinh liên.
Có thể trong bước đi bình thường để lộ ra bản lĩnh như thế, rõ là thần thông gần Phật thật sự.
- Từ Hàng Đại Sĩ.
Thư sinh khom người bái lạy, cảm giác kính ngưỡng sinh ra từ tận đáy lòng.
Từ Hàng Đại Sĩ khẽ gật đầu, bảo:
- Đi thôi, nếu muốn cứu người, chúng ta phải nhanh lên. Nếu không, một khi Tà Thần thức tỉnh trong Bán Thần Lĩnh Vực, tất cả đều đã muộn.
- Vâng.
Thư sinh gật đầu, chuẩn bị xuống núi.
Tuy nhiên, Từ Hàng đại sĩ lại lắc đầu, nói:
- Thí chủ đi chậm quá, hay để bần ni giúp người một tay có được không?
Nàng nói rồi thuận tay chạm nhẹ một cái, một đóa sen bỗng chốc nở rộ trong hồ nước cạnh rừng trúc tím. Chỉ lát sau đóa sen ấy đã bung xòe hết cỡ, bay ra khỏi hồ, trực tiếp rơi xuống trước mắt thư sinh.