Phút chốc, trên Bắc Đẩu Sơn đã tràn tiếng ngập tụng kinh, Phạn âm lọt vào tai, Phật quang soi rọi khắp chốn.
Trong ánh Phật quang, Từ Hàng Đại Sĩ bước từng bước một vào không trung, theo chỉ dẫn của Phật quang tìm kiếm dấu vết trong hư không.
Mà toàn bộ Bắc Đẩu Sơn lúc này, không biết có bao nhiêu đệ tử đã quỳ xuống bái lạy.
Nhìn thấy hết thảy điều này, trong lòng Thư Khánh Dương cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Quá mạnh, bản lĩnh như này khác nào thánh linh hiển thân trước mặt mọi người.
Sau hôm nay, chỉ sợ lân cận Bắc Đẩu Sơn, không, hoặc là nói, toàn bộ Duyễn Châu không biết sẽ có bao nhiêu người trở thành tín đồ Phật giáo.
Nếu nói Bạch Cốt Thần Giáo thờ phụng là Tà Thần, thì Phật Đà mà Phật giáo tin tưởng, thực ra xét cho cùng cũng giống nhau thôi.
Thảo nào Từ Hàng Đại Sĩ luôn ẩn cư trong Nam Hải nhiều năm như vậy. Bản lĩnh nhường đó, Đạo Lăng Thiên Tông có thể chứa chấp được mới là kỳ quái.
Nghĩ vậy, trong lòng Thư Khánh Dương lại lần nữa hiện lên vô số ý niệm.
Nếu lúc trước, hắn còn cho rằng Từ Hàng Đại Sĩ chỉ là đơn thuần đồng ý với Diệp Huyền đại sư tới cứu người, thì giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Cứu người chỉ là một phần, mà nguyên nhân chính để Từ Hàng Đại Sĩ nguyện ý xa xôi vạn dặm, từ Nam Hải đi nơi này cứu người, là vì cơ hội để Phật Đạo lần nữa xuất thế.
Hiện giờ nghĩ lại, lúc trước Từ Hàng Đại Sĩ nói với hắn, nếu có tâm, ngày sau hãy xuôi Nam Hải thắp một nén nhang thơm cho Phật.
Lời này, kỳ thật căn bản không phải nói với Thư Khánh Dương hắn, mà là nàng ta đang muốn mượn cơ hội này để truyền những lời đó, truyền thanh danh Nam Hải Phổ Đà Sơn rộng khắp mà thôi.
Loại tồn tại đứng đầu này, quả thực không có nhân vật nào đơn giản cả.
Ý thức được điểm này, sự khâm phục trong lòng Thư Khánh Dương bỗng chốc dần dần tan đi, chỉ còn lại cảm giác kiêng kỵ mơ hồ và cảnh giác.
Thời kỳ của Đạo Lăng Thiên Hạ đã sắp qua, hiện giờ những tồn tại đang lánh đời này cũng theo đó mà lộ mặt. Thế đạo này, thật sự phải đại loạn một phen rồi. Chỉ là không biết, rốt cuộc Diệp Huyền đại sư đang suy xét như nào.
Ba người, ba bộ xương trắng, chậm rãi đi về chỗ sâu của Mai Cốt Chi Địa.
Dọc đường đi, những bộ xương khô hay hung thú bị đánh thức đều bị Bạch Cốt Hóa Thân của ba người cắn nuốt luyện hóa.
Chỉ mất nửa ngày, cả ba đã đi được nửa đường. Từ xa họ thậm chí đã có thể nhìn thấy thân thể của Bạch Cốt Thần.
Thân thể đó cao đến mấy chục thước, nhìn từ xa trông như một ngọn núi nhỏ, dưới chân đầy rẫy xương trắng ngổn ngang, cho dù đang trong giấc ngủ say, cũng có thể khiến người có một cảm giác bứt bối khó nói nên lời, dường như chỉ cần đến gần một chút, thì sẽ khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
Bạch Nhạc hơi ngần ngừ, hỏi:
- Làm sao đây?
Khoảng cách gần như vậy, nếu lại ra tay, dư âm trận chiến liệu có thể đánh thức Bạch Cốt Thần hay không, Bạch Nhạc quả thực không nói chắc được.
Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói với Bắc Đẩu Lão Tổ:
- Bắc Đẩu Lão Tổ, bày trận đi, đừng tính toán việc phòng ngự nữa, cứ dốc toàn lực tấn công, ta muốn trong khoảng khắc khi Bạch Cốt Thần vừa tỉnh là có thể giáng cho gã một đòn mạnh nhất.
- Được.
Đã đến nước này, Bắc Đẩu Lão Tổ đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức đồng ý ngay.
- Nhưng chỗ này linh lực thiếu hụt, chỉ có thể dùng linh thạch bổ trợ, uy lực trận pháp có hạn, không hẳn có thể như ý ngươi được.
Đã nói thì phải nói cho rõ, bởi vì trong một trận chiến ác liệt, bất kỳ sơ sẩy nào cũng có thể đưa tới bại vong.
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ngài cứ dốc hết sức là được. Bạch Cốt Thần vừa mới thức tỉnh, tối đa chỉ có sức mạnh của Hóa Hư bình thường, chỉ cần không để gã có thời gian điều động sức mạnh của Bán Thần Lĩnh Vực, chúng ta vẫn có khả năng thành công rất cao.
Ầm ầm!!!
Bạch Cốt phu nhân vừa dứt lời, toàn bộ Bán Thần Lĩnh Vực đột nhiên chấn động, trong hư không thấp thoáng hiện ra một vết nứt to lớn, có kim quang từ trong khe hở đó lọt ra, dường như muốn chiếu sáng toàn bộ chỗ này.
- Đó là gì vậy?
Bạch Nhạc và Bắc Đẩu Lão Tổ tức thời đều biến sắc, gần như không thể tin vào mắt của mình. Liền ngay sau đó, Bạch Cốt phu nhân thất thanh la lên:
- Chạy mau, Bạch Cốt Thần thức tỉnh sớm hơn dự định rồi!!!
Tất cả kế hoạch của họ lúc trước đều bàn bạc dựa trên cơ sở Bạch Cốt Thần thức tỉnh đúng hạn, bởi vì chỉ có trên cơ sở này, sức mạnh Bạch Cốt Thần mới có thể bị suy yếu đến khi bọn họ có thể có khả năng chống chọi lại. Nhưng giờ đây, biến cố đột ngột này rõ là đã xáo trộn toàn bộ kế hoạch.
Thậm chí họ căn bản không kịp suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà phải lập tức chạy khỏi đây ngay, để tránh khỏi cơn thịnh nộ khi thức tỉnh của Bạch Cốt Thần.
...
- Om Mani Padme Hum*