Nhưng, bản thân Bạch Nhạc kỳ thật đã đứng trên một cảnh giới cao hơn.
Liễu Như Tân đi theo bên cạnh Bạch Nhạc như vậy, có thể rất tự nhiên từ trên người Bạch Nhạc đạt được một số cảm ngộ thuộc về kiếm đạo, cho dù là không tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, loại cảm ngộ này cũng có thể mang đến lợi ích cực lớn.
- Đệ tử này, lão phu nhận.
Nhìn Liễu Như Tân trong sân, trong mắt Từ Phong lộ ra một tia tinh mang, trầm giọng nói.
Lúc trước kỳ thật hắn cũng có cơ hội nhận Bạch Nhạc vào môn hạ, chỉ là lúc ấy không thể nắm chắc, mới lỡ mất dịp tốt, hiện giờ nhìn thấy Liễu Như Tân, Từ Phong giống như lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Nhạc.
Hoặc là nói, bản thân cái này chính là một loại bồi thường đối với việc hắn không thể nhận Bạch Nhạc.
- Chúc mừng Từ trưởng lão!
Hơi ngẩn ra, trưởng lão bên cạnh lập tức mở miệng chúc mừng.
Đừng nhìn đệ tử trong môn đông đúc, nhưng thực sự có thể khiến bọn họ nhìn trúng, nguyện ý thu vào môn hạ, kỳ thật cũng không nhiều, rất có thể một vị trưởng lão trong mấy chục năm cũng chỉ nhận một số đệ tử ký danh mà thôi.
Thực sự bái vào môn hạ, có nghĩa là một phần truyền thừa, một phần trách nhiệm.
Những đệ tử này muốn bái vào môn hạ của trưởng lão tất nhiên khó khăn, nhưng trên thực tế, muốn tìm thấy một vị truyền nhân thích hợp, cũng cần duyên phận.
Định ra một đoạn duyên phận như vậy, tất nhiên là đáng chúc mừng.
Ngươi không thấy, cho dù mạnh như Thông Thiên Ma Quân, không phải cả đời này, cũng chỉ có một truyền nhân là Bạch Nhạc sao?
Đại hội ngoại môn kéo dài bốn ngày, cuối cùng cũng hạ màn.
Liễu Như Tân cuối cùng chỉ đoạt được vị trí thứ ba, nhưng lúc đại hội kết thúc, liền được Từ Phong tuyên bố, trực tiếp thăng chức đệ tử nội môn, đồng thời thu Liễu Như Tân vào môn hạ.
Phần đãi ngộ này còn tốt hơn người đoạt được hạng nhất nhiều.
Có thể nói, lần đại hội ngoại môn này, người có thành tựu chân chính là Liễu Như Tân.
Đương nhiên, đối với đại đa số người mà nói, cũng chỉ cảm thán vận may của Liễu Như Tân mà thôi, kịch chính thực sự vẫn là đại hội đệ tử nội môn.
Dẫu sao, chỉ có bước vào Linh Phủ cảnh, mới có thể xem như chân chính bước lên con đường tu hành.
Mấu chốt nhất là, trong Linh Tê Kiếm Tông, cho dù là đệ tử chân truyền và các trưởng lão, cũng chỉ là Linh Phủ cảnh mà thôi, chiến đấu như vậy, đối với bọn họ mà nói, cũng có khả năng mang đến trợ giúp cực lớn.
Đương nhiên, trên thực tế, có khả năng cũng chỉ là có khả năng.
Nếu bọn Văn Trạch vẫn còn ở đây, đối với tỷ thí như vậy, cũng sẽ cười nhạt. Cho dù đều là Linh Phủ cảnh, nhưng chênh lệch thực lực và nội tình, cũng cách biệt một trời một vực, với nội tình của Linh Tê Kiếm Tông, muốn sinh ra thiên tài khiến đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông như bọn Văn Trạch phải nhìn với ánh mắt khác thì thực sự là quá khó.
Có điều, đối với Bạch Nhạc mà nói, lại không sinh ra cảm xúc tương tự.
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì nội tình của bản thân Bạch Nhạc không sâu, trừ mấy lần giao thủ có hạn ra, hắn kỳ thật căn bản chưa từng có kinh lịch giao thủ với đối thủ Linh Phủ cảnh.
Cho dù luận thực lực, giữa những đệ tử ngoại môn này và hắn, cũng có chênh lệch cực lớn, các loại phương thức chiến đấu nhiều vô kể, cũng có thể khiến mắt Bạch Nhạc sáng rực lên.
Hiện giờ Bạch Nhạc, giống như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu tất cả tri thức hữu dụng đối với hắn.
Theo thời gian trôi qua, khi đến tranh đoạt thập lục cường, thậm chí là bát cường của đệ tử nội môn, Bạch Nhạc lại tự nhiên dung nhập mình vào trong tình cảnh đối chiến, giống như mình đang giao thủ với những đệ tử này vậy.
Đệ tử tranh đoạt top 10, Bạch Nhạc cơ hồ là nhớ kỹ tên và phương thức công kích của mỗi người.
- Đệ tử Tiêu Hành Nhất, nguyện thỉnh giáo chân truyền sư huynh!
Ngay khi trong đầu Bạch Nhạc vẫn đang hồi vị chiến đấu lúc trước, một thanh âm đột ngột vang lên, cũng lập tức dẫn nổ toàn trường.
Dựa theo môn quy, đệ tử nội môn đích xác là có thể khiêu chiến đệ tử chân truyền, nhưng trên thực tế, trong thi đấu tông môn đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện loại chuyện này.
Không phải không ai nghĩ tới, chỉ là ai cũng biết, chênh lệch thực lực giữa hai bên thật sự quá lớn, căn bản là không có phần thắng.
Trước mặt nhiều đệ tử như vậy, một khi bị đánh bại một cách dễ dàng, lập tức sẽ thành trò cười, danh dự vất vả lắm mới thu hoạch trong đại hội lúc trước, rất dễ sẽ biến mất, bị chụp cho cái mũ không biết tự lượng sức mình.
Nếu không phải có nắm chắc cực lớn, căn bản không thể đề xuất khiêu chiến như vậy.
- Ngươi muốn khiêu chiến vị đệ tử chân truyền nào?
Sau một thoáng ồm ào Ngắn ngủi, trưởng lão phụ trách đại hội rất nhanh liền phục hồi tinh thần, trầm giọng hỏi.
- Đệ tử nguyện thỉnh giáo Bạch Nhạc sư huynh!
Hơi chắp tay, Tiêu Hành Nhất lập tức báo ra tên của Bạch Nhạc.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều không khỏi hướng về phía Bạch Nhạc.
Tuy lúc trước Bạch Nhạc thành tựu Tử Phủ, trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng, đã kiếm được đủ thanh danh, nhưng nếu luận kỹ, trong đệ tử chân truyền, nội tình yếu nhất, tất nhiên vẫn là Bạch Nhạc.