Mấu chốt nhất chính là, chỉ liếc mắt, Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân đã nhìn thấy Diệp Huyền đại sư đang bị công kích!
Đương nhiên, trên thực tế, người phát hiện đầu tiên cũng không phải là hai người Bạch Nhạc, mà là Từ Hàng đại sĩ và Mã Minh Trạch!
Cảm nhận của cường giả Hóa Hư thực sự quá nhạy cảm, nếu không phải nơi đây là bên trong bí tàng không gian đặc thù, chỉ sợ đám người Bạch Nhạc còn chưa tiếp cận, cũng đã bị phát hiện.
- Ha ha ha ha, Diệp Huyền, số trời đã định... Ngươi cam chịu số phận đi!
Nhìn thấy thân ảnh Bạch Nhạc, Mã Minh Trạch nhất thời cười ha hả.
Gần như là trong tích tắc, Bạch Nhạc liền cảm thụ được một cỗ áp lực khủng bố, trực tiếp nghiền ép về phía hắn mà đến, loại cảm giác áp bách hít thở không thông kia, gần như khiến Bạch Nhạc có một loại ảo giác đối mặt tử vong!
Quá mạnh mẽ!
Đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, áp lực khi đối mặt với một vị cường giả Hóa Hư vẫn quá lớn.
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, đồng thời dừng tay, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Nhạc.
So với Mã Minh Trạch, Từ Hàng đại sĩ càng biết rõ tầm quan trọng của Bạch Nhạc trong lòng Diệp Huyền đại sư hơn.
Lúc trước, nàng được mời ra khỏi Nam Hải, chính là vì đi cứu Bạch Nhạc.
Hơn nữa, mấy ngày này đến vương thành, nàng càng rõ ràng hơn, sở dĩ vị hoàng đế Đại Càn Vương Triều kia bán đứng Diệp Huyền, cũng chính là vì thái độ của Diệp Huyền đối với Bạch Nhạc.
Có thể nói, tất cả căn nguyên tạo thành cục diện bây giờ, chính là ở trên người Bạch Nhạc.
Dưới tình huống này, Bạch Nhạc lại trực tiếp xuất hiện ở đây, thì làm sao có thể không khiến cho nàng vui mừng.
Hơn nữa, so với Mã Minh Trạch, bây giờ ưu thế của nàng càng lớn hơn nhiều.
Bởi vì, đi cùng Bạch Nhạc còn có một Vân Mộng Chân!
Có thể tương lai, vị Đạo Lăng Thánh Nữ này cũng sẽ giống như lịch đại Đạo Lăng Thánh Nữ, trở thành tồn tại bất bại, nhưng chí ít hiện tại, Dfyeonglẳ lực Vân Mộng Chân còn thiếu rất nhiều!
Chỉ cần có thể khống chế được Vân Mộng Chân, nàng cũng có thể ép Mã Minh Trạch nhượng bộ!
Đương nhiên, hiện tại còn chưa không phải lúc xé rách da mặt.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ, vẫn là thái độ của Diệp Huyền!
Gần như là cùng lúc đó, Diệp Huyền đại sư cũng mở mắt.
Chẳng qua là tình huống hoàn toàn khác với trong dự đoán của đám người Mã Minh Trạch, giờ khắc này, trên mặt Diệp Huyền đại sư chẳng những không hoảng hốt, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Giống như trực tiếp coi bọn họ là không khí, ôn hòa nhìn về phía Bạch Nhạc, mở miệng nói:
- Có thể đi tới nơi đây, xem ra, ngươi vẫn xuất sắc giống như trong dự đoán của ta.
Một câu nói đơn giản này, đủ để người ta nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Mặc dù Diệp Huyền đại sư vẫn luôn không lộ diện, thế nhưng bất cứ chuyện gì phát sinh, vẫn luôn nằm trong khống chế của hắn!
Không có ai ở đây là kẻ ngu dốt cả, chỉ một câu nói, đã đủ cho người ta nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Trong tích tắc, bất kể là Từ Hàng đại sĩ hay là Mã Minh Trạch cũng không khỏi hơi biến sắc.
- Diệp Huyền đại sư, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Bạch Nhạc ngưng trọng hơn vài phần, khẽ khom người hành lễ với Diệp Huyền đại sư, chậm rãi hỏi.
- Là chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng, quan trọng là... Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Diệp Huyền đại sư nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Cái gì?
Bạch Nhạc ngẩn ra, không hiểu hỏi.
- Đây là một cái thời đại mới, một cái thời đại thuộc về ngươi.
Khóe miệng Diệp Huyền đại sư mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
- Chuyện cuối cùng lão phu có thể làm, chính là giúp ngươi mở ra cái thời đại này... Ngươi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?
“...”
Không phải đầu óc Bạch Nhạc không đủ dùng, mà là biến hóa này thật sự tới quá nhanh đi!
- Diệp Huyền, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?
Trong mắt Mã Minh Trạch lộ ra sát cơ, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi có tin hiện tại ta liền giết hắn hay không?
Trận chiến trên Đạo Lăng Sơn đã đủ để thế nhân thấy sự coi trọng của Diệp Huyền đại sư đối với Bạch Nhạc, cuộc đối thoại này, càng làm cho Mã Minh Trạch nắm được cốt lõi mọi chuyện!
Hắn không biết đến tột cùng Diệp Huyền muốn làm gì, nhưng lại rất đơn giản kết luận, chỉ cần khống chế Bạch Nhạc ở trong tay, sẽ đủ để ép Diệp Huyền nhượng bộ.
Bàn tay hóa trảo, một cỗ hấp lực khủng bố chợt cuốn về phía Bạch Nhạc, trong nháy mắt, thân thể Bạch Nhạc liền khó có thể khống chế bay về phía Mã Minh Trạch.
Nhưng mà, gần như cùng lúc đó, thân ảnh Vân Mộng Chân lại xuất hiện ở trước người Bạch Nhạc, Côn Ngô Kiếm chợt giơ lên, trên người lập tức lộ ra một đạo quang mang màu xanh nhạt, như một vòng Huyền Nguyệt.
Diệp Huyền có tính toán gì, Vân Mộng Chân không quan tâm, thế nhưng nàng biết rất rõ, dưới tình huống này, một khi để Bạch Nhạc rơi vào trong tay Mã Minh Trạch sẽ có ý vị như thế nào.
Nàng quá quen thuộc tác phong vị thái thượng trưởng lão này.
Nói một câu bảo thủ tuyệt đối không quá đáng, hơn nữa, tại lúc cần thiết, quả quyết sát phạt, căn bản không để ý tới bất kỳ hậu quả gì.
Một khi để Bạch Nhạc rơi vào trong tay đối phương, bất kể Diệp Huyền uy hiếp gì, hoặc là nàng thử cầu tình, cũng đều muộn.