Lời nói như kiếm, Bạch Nhạc không hề có ý nhượng bộ, lại tát mặt một cách trắng trợn,
- Ngươi và ta đánh một trận, chỉ có thể nói là tỷ thí! Về phần luận kiếm, ngươi vẫn chưa có tư cách này.
Căn bản không cho Lý Tử Vân cơ hội lên tiếng, Bạch Nhạc lại nói tiếp,
- Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Ta sẽ dùng ngu kiếm của Tiêu sư đệ, đánh với ngươi một trận.
Muốn đánh vào mặt thì phải đánh triệt để!
Sự châm chọc trong lời nói, cho dù có thể chiếm được một chút tiện nghi, nhưng cũng là yếu ớt không có sức.
Bạch Nhạc đã hạ quyết tâm đòi công đạo cho Tiêu Hành Nhất, cho ngu kiếm, vậy sẽ không cho bất kỳ ai bỏ xuống đề tài này.
Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Được, ta sẽ dùng ngu kiếm này để đánh vào mặt ngươi, cho ngươi thấy rõ, kiếm gì mới xứng với hai chữ kiếm đạo.
Một tay đè kiếm, áo trắng như tuyết.
Lúc này, tư thái Bạch Nhạc bày ra giống hệt với lúc Tiêu Hành Nhất khiêu chiến hắn, nhưng một tia ngạo trên người lại hơn xa Tiêu Hành Nhất.
Ngu kiếm!
Đây không chỉ là một câu nói cho có lệ, Bạch Nhạc muốn dùng sự thực để chứng minh mỗi một chữ mà hắn nói.
Chỉ một tư thế đè kiếm, lại đột nhiên khiến tất cả người trong sân triệt để sôi trào.
Tỷ thí giữa đệ tử chân truyền bản thân chính là kịch chính, huống chi, hiện giờ còn bởi vì chuyện của Tiêu Hành Nhất, khiến trận chiến giữa Bạch Nhạc và Lý Tử Vân này tràn ngập mùi thuốc súng, đối với những đệ tử xem náo nhiệt mà nói, quả thực không có chuyện gì thống khoái hơn.
Kỳ thật bọn họ không để ý tới Bạch Nhạc và Lý Tử Vân ai thắng ai thua, nhưng chỉ dựa vào Bạch Nhạc dám lấy ra ngu kiếm để tỷ thí, lại khiến đại bộ phận đệ tử chuyển sang ủng hộ Bạch Nhạc.
Mọi người đều luôn thích nhìn thấy loại chuyện tát mặt này, chỉ cần không phải là đánh vào mặt bọn họ, vậy tất nhiên là vô cùng thống khoái.
Đương nhiên, so sánh với người khác, lúc này Tiêu Hành Nhất lại máu nóng sôi trào, trong mắt đầy vẻ kích động.
Trước giờ, kỳ thật ở trên kiếm đạo, hắn đều là một mình lần mò, dựa vào Bạt Kiếm Thức, thăm dò ra con đường khoái kiếm này! Cũng là cho tới hôm nay, Bạch Nhạc mới công nhận kiếm đạo của hắn, đồng thời nói với hắn, kiếm như vậy, nên gọi là ngu kiếm.
Mà hiện tại, Bạch Nhạc không ngờ muốn dùng ngu kiếm đối chiến với Lý Tử Vân, sao có thể không khiến hắn hưng phấn?
Lý Tử Vân vừa chê ngu kiếm không đáng một xu, đối với hắn mà nói, cho dù trong lòng vẫn muốn kiên trì, nhưng lại vẫn bất giác bị ảnh hưởng nhất định, kết quả của trận chiến này đối với hắn mà nói, cũng là tối quan trọng.
Khom người cúi đầu, Tiêu Hành Nhất vội vàng nhảy xuống đài khiêu chiến.
- Bạch sư đệ, nói đừng quá vẹn toàn, cẩn thận không một lúc nữa không xuống đài được đâu.
Thân hình nhấp nhoáng, Lý Tử Vân hạ xuống trước người Bạch Nhạc, lạnh lùng nói.
- Mời.
Những lời nên nói, lúc trước đều đã nói rồi, đã lên đài, Bạch Nhạc ngược lại không muốn tranh miệng lưỡi nữa.
Thản nhiên mở miệng, làm đủ lễ số, ngay sau đó, kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ!
Bạt Kiếm Thức!
Cơ hồ là trong nháy mắt, mũi kiếm lạnh như băng đã chém đến trước mặt Lý Tử Vân.
Tốc độ như vậy, cơ hồ đã đạt tới cực hạn của phản ứng.
Quá nhanh!
Nếu nói, lúc trước khi Tiêu Hành Nhất thi triển, chỉ là một số đệ tử ngoại môn không nhìn rõ mà thôi. Như vậy lúc này Bạt Kiếm Thức được thi triển ra trong tay Bạch Nhạc, lại ngay cả những đệ tử nội môn cũng giật nảy mình, sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Nếu đổi chỗ, cho dù là người nổi bật trong nội môn, ai dám nói có thể ngăn cản một kiếm này?
Nói một cách không hề khoa trương thì, nếu Bạt Kiếm Thức của Tiêu Hành Nhất có thể có loại tốc độ này, hạng nhất của đại hội nội môn tuyệt đối trừ hắn ra không còn có thể là ai khác!
Nhưng... Bạch Nhạc cũng học Bạt Kiếm Thức từ lâu à? Điều này căn bản là không hợp lý..
- Ầm!
Chỉ là một kiếm bắt đầu, Lý Tử Vân đã bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, trực tiếp bộc phát ra Linh phủ chi lực, dùng kiếm hình thành một vách tường trong người, dùng man lực chặn một kiếm này.
Phải biết rằng, trước khi động thủ, Bạch Nhạc từng nói, Lý Tử Vân căn bản ngay cả tư cách luận kiếm với hắn cũng không có.
Lý Tử Vân một mực cho rằng đây là Bạch Nhạc đang cố ý làm nhục hắn, nhưng một kiếm này, lại giống như chính là một cái tát vang dội, trực tiếp tát lên mặt hắn.
Bị bức phải dẫn động Linh phủ chi lực, vừa ra tay đã dùng loại phòng ngự mãnh liệt này, chỉ từ luận kiếm mà nói thì đã thua rồi.
Khiến cho Lý Tử Vân khó có thể chấp nhận là, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, Bạch Nhạc bắt đầu tu luyện chưa tới một năm, hơn nữa một mực đều đang tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, căn bản ngay cả núi cũng không xuống, tất nhiên không thể từng học Bạt Kiếm Thức!
Phải biết rằng, lúc trước Tiêu Hành Nhất vốn là một mực ở bên ngoài, trước đại hội mới trở lại tông môn, trước đây không có bất kỳ tiếp xúc gì với Bạch Nhạc, tất nhiên càng không thể dạy Bạch Nhạc ngu kiếm.
Nhưng... Sao có thể như vậy được?