Suy nghĩ lại cũng có thể biết, người mà ngàn năm nay, một tay khống chế Đại Càn Vương Triều, đối ngoại, khiến cho Đạo Lăng Thiên Tông không dám tùy tiện xuất thủ, đối nội, cho dù là vị hoàng đế bệ hạ kia, cũng đều tràn ngập kiêng kỵ và thù hận đối với hắn, tại sao có thể là hạng người tính cách ôn hòa, không quả quyết.
Đáng tiếc, lúc này mới nghĩ đến, hiển nhiên đã có chút muộn!
Nếu như sớm biết tất cả, nàng nên ở thởi điểm bại lộ trước Diệp Huyền, liều lĩnh chạy ra vương thành.
Tính đặc thù của bí tàng không gian, liền quyết định, Diệp Huyền không có khả năng rời xa vương thành đi đến Nam Hải truy sát nàng.
- Ba, ba, ba!
Bất Tử Thanh Vương nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn Diệp Huyền, trên mặt lại nhất thời lộ ra một nụ cười rực rỡ.
- Ác! Thật sự rất ác! Diệp Huyền, bản vương thực sự càng ngày càng thích ngươi!
Rõ ràng đã rơi vào trong bẫy rập của Diệp Huyền, thậm chí biết rõ, Diệp Huyền không dự định phân địch bạn cùng chém giết hắn ở đây, nhưng Bất Tử Thanh Vương lại vẫn không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí cười vỗ tay tán thưởng.
- Thanh Vương khen nhầm rồi!
Diệp Huyền dời ánh mắt về phía Bất Tử Thanh Vương, vẫn bình tĩnh mở miệng nói, không buồn không vui như cũ.
- Diệp Huyền, ngươi giết hết được cường giả Hóa Hư trên đời này sao?
Bất Tử Thanh Vương lắc đầu, thong thả mở miệng nói:
- Chỉ là đám lão quái vật bản vương biết rõ, đã có ít nhất bốn người còn sống! Cho dù hôm nay ngươi giết sạch toàn bộ ở đây người, lại có thể thay đổi cái gì?
- Thanh Vương lo quá rồi!
Diệp Huyền vẫn không hề bị lay động, hờ hững nói:
- Tất nhiên còn có cường giả ẩn thế, ta không giết hết được, đời này cũng không có ai có thể giết sạch người! Thế nhưng... như vậy thì sao?
- Thứ điều khiển bọn hắn, chỉ có quyền lợi!
- Tam đại Thiên Tông sụp đổ, đạo môn suy thoái, chính là lợi ích lớn nhất! Mấy ngàn năm qua, quyền lợi chính đạo nắm bắt quá lớn! Chỉ cần thụ thương, như vậy bất kể trước đó nó khổng lồ cở nào, những con cá mập ngửi được mùi máu tươi kia, sẽ một người tiếp một người nhào lên cắn xé!
Trong mắt Diệp Huyền đại sư lộ ra vẻ khinh miệt, không nhanh không chậm tiếp tục nói:
- Ta chính là muốn thiên hạ này loạn, triệt để đánh nát cụ diện đạo môn nhất thống thiên hạ, trọng tố một cái thời đại mới!
Tầm nhìn và bố cục!
Vị Diệp Huyền từng ngồi đàm luận cùng Thông Thiên Ma Quân, Đạo Lăng Thánh Nữ này, càng rộng lớn hơn nhiều so với trong mắt thế nhân.
Dùng Đại Càn Vương Triều bày cuộc, chôn giết cường giả Hóa Hư còn sót lại của tam đại Thiên Tông, đánh nát bố cục thiên hạ, lấy quyền lợi ép buộc cường giả lánh đời xuất thế, chia cắt cơ hội tam đại Thiên Tông tiếp tục tồn tại, như vậy, sẽ có thể vì Bạch Nhạc đổi ra một cái thời kỳ hoàn toàn trống không.
Đùa bỡn thiên hạ trong lòng bàn tay, mới là khí phách của Diệp Huyền.
- Không tầm thường!
Nghĩ như vậy, cho dù là Bất Tử Thanh Vương cũng không khỏi tán thán lần nữa.
Việc này, cho dù lấy tầm nhìn của hắn, cũng rất khó nói rõ ràng, trên cấp độ này, hắn đã thua Diệp Huyền một bậc!
- Thế nhưng, ngươi cũng đã coi thường bản vương rồi!
Bất Tử Thanh Vương ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười mở miệng nói:
- Diệp Huyền, ngươi cũng biết, bản vương vẫn chưa bước vào Hóa Hư! Chuyện này có nghĩa là, thực lực bản vương còn lâu mới khôi phục lại đỉnh phong, nhưng ngươi đã từng nghe qua một câu này hay không? Thuyền nhỏ hơn ở dễ quay đầu!
- Bản vương ngủ say ba ngàn năm, mới không dễ dàng đạt được một cơ hội đoạt xá trọng sinh! Ngươi cho rằng... Bản vương sẽ đặt toàn bộ hy vọng trên một cái thân thể này sao?
Nói đến đây, Bất Tử Thanh Vương nhất thời cười lạnh.
- Ngươi biết vì sao bản vương được xưng là bất tử không? ! Chính là bởi vì bản vương đủ cẩn thận, vĩnh viễn không tin tưởng bất luận kẻ nào!
Chân mày Diệp Huyền chợt vẩy lên một cái, rốt cuộc trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Không thể không nói, hắn vẫn có chút xem thường vị Bất Tử Thanh Vương này.
Năm đó Bất Tử Thanh Vương tung hoành thiên hạ, thực sự là kiêu hùng một đời.
Vô số người đã sớm hóa thành khô cốt trong mộ, chỉ có Bất Tử Thanh Vương là có thể đang ngủ say ba ngàn năm sau đó đoạt xá trọng sinh, tỉnh lại!
Chỉ bằng điểm này, cũng đã chứng minh hắn mạnh mẽ.
Diệp Huyền không hoài nghi tính chân thực những lời này của Bất Tử Thanh Vương, hạng nhân vật này, có thủ bút bực này, mới xứng với loại phong tư tuyệt thế kia.
- Thanh Vương, đến tột cùng muốn nói điều gì?
Diệp Huyền cũng không cho rằng, Bất Tử Thanh Vương nói lời như thế, chỉ là vì muốn nói với mình, giết chết hắn vô ích, hoặc là khoe khoang hắn cơ trí cùng thủ đoạn.
Bởi vì làm vậy không có chút ý nghĩa nào!
Nói ra mấy câu nói như thế, tất nhiên tồn tại dụng ý càng sâu hơn.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Diệp Huyền, trên mặt Bất Tử Thanh Vương cũng lộ ra vẻ đắc ý, chậm rãi mở miệng nói:
- Diệp Huyền, lần này bản vương đến, là có một bí mật muốn nói cho ngươi! Có thể những cường giả tuyệt thế thời kỳ thượng cổ... Cũng không có thật sự chết hết!"
Long trời lở đất!
Không thể nghi ngờ những lời này của Bất Tử Thanh Vương, lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.