Hắn không nhìn ra được kiếm thế của Bạch Nhạc, thậm chí đã lờ mờ có chút không theo kịp tốc độ xuất kiếm của Bạch Nhạc.
Trong lần giao thủ này, hắn mới là người bị dắt mũi dẫn đi, quyền chủ động căn bản không ở trong tay hắn.
Trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, trong lòng Lý Tử Vân cũng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi.
Hắn đã xem trận chiến của Bạch Nhạc và Tiêu Hành Nhất, tất nhiên biết rằng, một khi để Bạch Nhạc tích tụ kiếm thế lại, sự bùng nổ cuối cùng là khủng bố cỡ nào.
Đến loại tình trạng này, đối với lúc trước nói cái gì luận kiếm, đối với chuyện Bạch Nhạc châm chọc hắn không hiểu kiếm, cũng căn bản không bận tâm được tới nữa.
Hắn muốn thắng, hơn nữa cần phải thắng!
Bất kể dùng phương thức gì, chỉ có thắng, hắn mới có thể tìm bậc thang xuống đài, nếu không, trận chiến hôm nay, chỉ sợ sẽ trở thành một vết nhơ trong đời hắn, triệt để trở thành chuyện cười trong mắt tất cả các đệ tử.
Hắn không thua được!
Trong một cái hô hấp, trên người Lý Tử Vân lộ ra một tia màu xanh da trời, linh khí khủng bố đột nhiên từ trên người tỏa ra, kiếm trong tay lại lộ ra một tia kiếm ý khủng bố!
- Bích Hải Triều Sinh.
Trong nháy mắt, linh lực khủng bố giống như đột nhiên dâng lên một cơn sóng lớn, ập thẳng tới.
Lực lượng Linh Phủ trung kỳ triệt để bùng nổ, đều dung nhập vào trong một kiếm này!
Hơn nữa, kiếm trong tay Lý Tử Vân, cũng không phải bội kiếm của đệ tử bình thường, mà là một kiện linh khí trung phẩm, trong kiếm tất nhiên có kiếm ý, phối hợp với một chiêu Bích Hải Triều Sinh này, có thể nói đã là một kích đỉnh phong của Lý Tử Vân.
Lý Tử Vân có nghe nói chuyện Bạch Nhạc trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng, nhưng trên thực tế, hắn cũng một mực đều cho rằng, dựa vào một chiêu Bích Hải Triều Sinh, mình cũng có thể dễ dàng trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng.
Trận chiến này, hắn cần phải thắng!
- Linh khí hóa hình!
Nhìn sóng triều từ linh lực ngưng tụ thành, mấy vị trưởng lão không khỏi hơi biến sắc.
Đừng xem thường biến hóa đơn giản này, trên thực tế, đại bộ phận người ở Linh Phủ cảnh căn bản đều không làm được điểm này, có thể ngưng tụ linh khí thành hình, sẽ có thể gia tăng uy lực của linh lực trong cơ thể lên gấp bội!
Trong Linh Phủ cảnh, đây cũng là một lần biến đổi về chất!
Bình thường mà nói, chỉ có bước vào Linh Phủ hậu kỳ, sự nắm giữ đối với linh lực trong cơ thể đạt tới mức độ gần như là hoàn mỹ, mới có thể khống chế linh lực hóa hình.
Hiện giờ Lý Tử Vân chỉ có thực lực Linh Phủ trung kỳ, nhưng lại có thể dựa vào linh khí trong tay, cường hành khiến linh khí ngưng tụ thành sóng triều, sức nắm giữ này, tuyệt đối không hổ với danh xưng thiên tài.
- Bạch Nhạc thua rồi.
Lắc đầu, lập tức có trưởng lão đưa ra định luận.
Linh khí hóa hình, cũng có nghĩa là, linh lực như nhau, ít nhất có thể phát huy ra uy lực gấp đôi trở lên, loại đề thăng này thật sự quá khủng bố.
Bạch Nhạc vốn chỉ là mới bước vào Linh Phủ, cho dù thành tựu Tử Phủ, miễn cưỡng có thể chống lại Lý Tử Vân, nhưng một khi đối mặt với trùng kích của linh lực hóa hình, cho dù triệt để nghiền ép, đây là thống trị thực lực tuyệt đối, không liên quan gì tới kỹ xảo.
Đương nhiên, nếu dựa theo cách nói của Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, thắng lợi như vậy, không khỏi có chút thắng cũng không vẻ vang gì, nhưng từ góc độ thi đấu tông môn mà nói lại không hề có vấn đề.
Lúc này, không chỉ là những trưởng lão này, tất cả đệ tử hơi hiểu linh khí hóa hình có nghĩa là gì đều cho rằng Bạch Nhạc đã thua chắc rồi.
Nhưng mà, bản thân Bạch Nhạc lại hiển nhiên không có loại giác ngộ này.
Thời gian tu hành của Bạch Nhạc ngắn ngủi, kiến thức nông cạn, thậm chí căn bản không biết cái gọi là linh khí hóa hình, càng không thể sinh ra cảm xúc khẩn trương sợ hãi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn chưa từng cho rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng đệ tử chân truyền như Lý Tử Vân.
Từ khi xuất thủ, trong lòng Bạch Nhạc đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên tất nhiên không hề có chút hoảng loạn.
Hít sâu một hơi, dưới chân đột nhiên bước ra, tử hoa phun trào, Bạch Nhạc cũng điều động Linh phủ chi lực của mình.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không phải muốn lấy cứng chọi cứng với Lý Tử Vân.
Thân hình hơi lắc lư, Bạch Nhạc thuận thế đạp sóng mà vào!
Thậm chí kiếm chiêu trong tay cũng không hề có biến hóa.
Lúc này Bạch Nhạc mới chính thức phát huy một chữ ngu tới cực hạn.
Ngu kiếm!
Kiếm như vậy, bản thân sẽ không theo đuổi kỹ xảo gì, bất kể là đối mặt với dạng công kích gì, thủy chung vẫn đều dùng kiếm chiêu đơn giản nhất, cơ bản nhất để hóa giải.
Bạch Nhạc căn bản chưa từng nghĩ tới, có thể một lần đánh tan sóng triều linh lực khủng bố này.
Cái hắn muốn làm, chính là dựa vào kiếm nhanh hơn, lần lượt hóa giải một bộ phận nhỏ của sóng triều linh lực, giống như Ngu Công dời núi, chậm rãi hóa giải sóng triều.
Phương thức như vậy nhìn thì rất ngu, nhưng khi tốc độ xuất kiếm đủ nhanh, phán đoán đủ chính xác, vẫn có thể biến loại không thể này thành có thể.
Trong không đến mười hơi thở ngắn ngủi, Bạch Nhạc không ngờ liên tục xuất gần trăm kiếm, mỗi một kiếm đều vừa hay hóa giải một bộ phận sóng triều, không ngờ dùng phương thức này, chém sóng triều đang ập đến ra một lỗ thủng có thể dung thân.