Cũng không đợi Bạch Nhạc hồi đáp, Lưu Thủy đã tiếp lời:
- Nghiêm huynh yên tâm, ta sẽ không để Nghiêm huynh giúp không công, bất kể thành bại, ta đều nguyện ý dâng hai mươi vạn linh thạch đáp tạ, nếu có thể bắt được Chung Ly, tự nhiên còn có hậu báo khác!
Về phương diện này, Lưu Thủy làm hết sức đúng chỗ, trượng nghĩa, đại khí giống như Bách Sự Thông nói trước đó!
Hai người cũng chỉ là vừa mới quen, chưa nói tới có giao tình gì, tự nhiên chỉ có bàn luận quyền lợi!
Bất kể là người thường hay là tu hành giả, quyền lợi động nhân, đều là chân lý không thể bàn cãi.
Chỉ tiếc, những chuyện này đối với Bạch Nhạc mà nói, thực sự không có ý nghĩa gì.
Cho dù là toàn bộ tài sản của Lưu Thủy, cũng không lọt vào được mắt của Bạch Nhạc.
- Linh thạch thì không cần, ta cũng không thiếu linh thạch.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta có thể hành động cùng các ngươi, thế nhưng, nếu như chuyện thành, ta muốn được phân một phần chiến lợi phẩm bên Hắc Ám Thiên.
- Ha ha, chuyện này không thành vấn đề!
Lưu Thủy không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp đáp ứng.
So với linh thạch, một ít linh dược trân quý cùng bảo vật, mới có sức dụ dỗ đối với loại cường giả này, bởi vì khả năng cái này quan hệ tới cơ duyên đột phá Tinh Hải Cảnh.
Thế nhưng, dù sao cũng là đồ vật của Hắc Ám Thiên, đương nhiên Lưu Thủy sẽ không có cái gì không nỡ.
Chỉ cần có thể đắc thủ, thu hoạch của hắn sẽ nhiều hơn so với những thứ này.
Lưu Thủy thuyết phục Bạch Nhạc xong, liền muốn rời đi, không công kích Hắc Ám Thiên nữa, hắn cũng còn rất nhiều chuẩn bị cần làm.
Sau khi chứng kiến Lưu Thủy rời đi, lúc này Bách Sự Thông mới không nhịn được mở miệng nói:
- Nghiêm gia, ngài thật sự muốn ra tay với Hắc Ám Thiên sao?
Cái gì mà phân một phần chiến lợi phẩm, chuyện này cũng chỉ là dụ dỗ Lưu Thủy mà thôi, tự nhiên Bách Sự Thông biết, Bạch Nhạc không có khả năng để ý những thứ này.
- Bọn hắn không thắng được!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn nhìn một chút... Mang Sơn còn có chuẩn bị gì ở sau.
- Hả?
Bách Sự Thông nhất thời trợn to hai mắt, có chút không rõ nhìn Bạch Nhạc.
Từ tin tức hắn nhận được, thực lực bên Hắc Ám Thiên phải đại tổn mới đúng, dưới tình huống không có lão tổ Tinh Hải Cảnh tham dự, hắn thực sự không nghĩ ra, Chung Ly còn có biện pháp nào có thể chuyển bại thành thắng.
Nếu như lời này từ trong miệng người khác nói ra, hắn cũng chỉ coi như một câu chê cười.
Nhưng từ trong miệng Bạch Nhạc nói ra, vậy dĩ nhiên sẽ hoàn toàn khác nhau.
- Nghiêm gia, ngài nói cho ta một chút, đây tột cùng là đạo lý gì?
Bách Sự Thông không nhịn được lại gần, hỏi lần nữa.
- Lát nữa đánh nhau, tự nhiên ngươi sẽ biết rõ.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Bách Sự Thông, cũng không có ý tứ giải thích với hắn, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn nữa, một khi đánh nhau, tốt nhất ngươi nên rời xa Chung Ly, hiểu không?
Đột nhiên con ngươi Bách Sự Thông co rụt lại, nhất thời liền biết, vấn đề chính là xuất hiện ở trên người tên Chung Ly này.
- Chung huynh, người Mang Sơn muốn công qua đây!
So với bên Mang Sơn xoa tay náo nhiệt, lúc này bên Hắc Ám Thiên, lại có vẻ hơi hoảng loạn.
Người Hắc Ám Thiên vốn rất ít, bốn người Chung Ly vốn là chủ lực tranh đấu cùng đối phương, bây giờ ba người khác đã vẫn lạc, chỉ còn lại một mình Chung Ly, tự nhiên sẽ khiến cho những người này sinh ra một loại cảm xúc khủng hoảng.
- Ngu xuẩn, vội cái gì?
Sắc mặt Chung Ly có chút âm trầm, lạnh lùng mở miệng nói:
- Chỉ là một ít gà đất chó sành mà thôi, có gì phải sợ? Tới một người, liền giết một người, tới hai người liền giết một đôi! Giết đến bọn hắn sợ mới thôi!
So với người khác, lúc này Chung Ly không nghi ngờ là khí thế mười phần.
Phúc họa tương y, có được có mất!
Đối với hắn mà nói, tuy tối hôm qua xem như là một cơn ác mộng, nhưng tương tự, hắn cũng đạt được thu hoạch cực lớn.
Không nói đến hắn, chỉ bằng thực lực bây giờ, chẳng lẽ còn có thể sợ đám ô hợp Mang Sơn kia sao?
Mặc dù thái độ của Chung Ly ác liệt, nhưng không thể nghi ngờ, loại tự tin này, lại lây nhiễm được rất nhiều người, những người tới tìm nơi nương tựa kia, giống như tìm được chủ kiến, rất nhanh cảm xúc liền ổn định lại.
- Đi thôi, cho những đám ngu xuẩn này một chút giáo huấn!
Chung Ly cười lạnh một tiếng, nhất thời bước ra.
... ... ......
Bạch Nhạc đi cùng đám người Lưu Thủy, có vẻ như không tầm thường chút nào, thế nhưng, cùng nhau đi tới, Bạch Nhạc lại phát hiện, cứ điểm Hắc Ám Thiên mà đám người Lưu Thủy biết, hiển nhiên hoàn toàn khác với tối hôm qua hắn nhìn thấy.
Nghĩ cũng đúng, xưa nay loại chuyện như luyện thi đều bị người ta căm hận, cho dù Ma Đạo cũng sẽ không dễ dàng tha thứ hành vi bực này, tự nhiên không có khả năng để lộ ra.
Vừa mới bước vào sơn cốc, đã nhìn thấy đám người Chung Ly, canh giữ ở nơi đó.
Song phương căn bản không nói nhảm chút nào, trong nháy mắt, liền trực tiếp xung phong liều chết.
Số người bên Mang Sơn đi theo Lưu Thủy, không sai biệt lắm khoảng hai trăm người, nhân số đối phương cũng không kém nhiều, hơn nữa, đa số chỉ là Linh Phủ Cảnh.
Trong nháy mắt, Lưu Thủy đã giết về phía Chung Ly.