Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1501 - Chương 1501: Ta Chờ Hắn (2)

Chương 1501: Ta Chờ Hắn (2) Chương 1501: Ta Chờ Hắn (2)

Cho dù hắn chỉ phân ra một điểm tâm thần, vẫn chưa dùng quá nhiều lực chú ý, nhưng có thể làm được điểm này, cũng đã đủ kinh người rồi.

- Hắn không phải Tinh Cung Cảnh!

Y Xuyên lão tổ phun ra một ngụm trọc khí, nói như đinh đóng cột:

- Không có Tinh Cung Cảnh nào có thể né tránh cảm ứng của ta!

“...”

Trái tim Lưu Thủy đột nhiên nhảy lên, giờ khắc này hắn nhất thời cảm giác được sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.

May mà ngày hôm qua không có ra tay với Bách Sự Thông, bằng không, chỉ sợ cũng thực sự chọc vào đại phiền toái.

Ai có thể nghĩ tới, người cùng hắn ra tay hai lần này, dĩ nhiên là lão tổ Tinh Hải Cảnh!

Hơn nữa, niên kỷ còn trẻ như vậy.

- Ngươi đi mời hắn qua đây, không được lộ tung tích, coi như cái gì cũng không biết, hiểu chưa?

Y Xuyên lão tổ hơi trầm ngâm một chút, mở miệng nói.

Lưu Thủy gật đầu, bình ổn tâm tình một chút, chờ gần một chén trà thời gian, lúc này mới khống chế tốt cảm xúc, bước ra khỏi chỗ ở của Y Xuyên lão tổ.

- Nghiêm huynh, ngươi tỉnh chưa? Mau đi cùng ta!

Lưu Thủy một đường đi vội đến chỗ Bạch Nhạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cũng không đợi đối phương trả lời, đã giành mở miệng trước.

Bạch Nhạc còn chưa hiểu rõ cái gì, đã bị Lưu Thủy lôi kéo đi, khiến hắn cũng có chút kinh ngạc.

- Lưu huynh, ngươi làm cái gì vậy?

- Y Xuyên lão tổ tới.

Lưu Thủy hạ giọng, nhìn Bạch Nhạc nói:

- Hôm qua ta nói với lão tổ là ngươi cứu ta, hơn nữa có thể chống đỡ hắc vụ của đối phương, lão tổ cố ý dặn dò để ta dẫn ngươi đi gặp hắn, đi nhanh đi, đừng làm lão tổ đợi lâu.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật một cái khó có thể thấy, chỉ do dự trong nháy mắt, liền sảng khoái đáp ứng:

- Được!

Hồi đáp lưu loát dạng này, cũng thật sự khiến cho Lưu Thủy bị giật mình.

Mặc dù trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, vừa ý chợt gia tốc, nhưng trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ là chuyện tới mức này, cũng đã không phải là hắn có thể khống chế, chỉ có thể buồn bực, một đường dẫn đối phương về phía chỗ ở của Y Xuyên lão tổ.

Bạch Nhạc bước vào bên trong, liếc mắt liền nhìn thấy Y Xuyên lão tổ, nhưng không có hành lễ, chỉ nhếch miệng lên tươi cười, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Bái kiến Y Xuyên lão tổ!

- Đồ nhi này của ta không hiểu chuyện, đã nhiều ngày chậm trễ tiểu hữu, mong rằng tiểu hữu đừng nên trách.

Y Xuyên lão tổ chỉ vào Lưu Thủy, nhẹ giọng nói.

Những lời này, lại dọa cho Lưu Thủy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Hắn căn bản không nghĩ tới, vừa mới thấy mặt đối phương, đã lưu loát tháo ngụy trang xuống như vậy, không có chút ý tứ muốn tiếp tục giả bộ.

Chuyện này cũng không kỳ quái.

Bạch Nhạc không phải là Dạ Nhận, rất khó làm được triệt để che dấu khí tức, mặc dù có thể giấu diếm được Lưu Thủy, nhưng khi đối mặt cường giả Tinh Hải đỉnh phong, nếu nói vẫn có thể ẩn giấu thực lực, khiến cho đối phương cho rằng mình chỉ có thực lực Tinh Cung Cảnh, thì cũng quá giả đi.

Trên thực tế, từ lúc vừa mới bắt đầu, Bạch Nhạc cũng không có dự định ẩn giấu quá sâu, bằng không, hắn cũng sẽ không xuất đầu dẫn tới người khác chú ý.

Chỉ có thể nói, ở phương diện này, Lưu Thủy vẫn quá ngây thơ.

- Tiểu đồ nói, tiểu hữu tự xưng họ Nghiêm, không biết bây giờ có thể báo cho lão hủ biết thân phận không?

Y Xuyên lão tổ nheo mắt lại, nhìn Bạch Nhạc, mở miệng nói lần nữa.

Thần sắc của Y Xuyên lão tổ rất nghiêm trọng, nguyên do là vì vấn đề này thực sự là vô cùng quan trọng.

Một cường giả Tinh Hải Cảnh lại đồng ý ngụy trang thành một người Tinh Cung Cảnh, ẩn thân trong Đãng Mang Nhai, bản thân chuyện này cũng rất quỷ dị, nếu như không làm rõ được thân phận của đối phương, đối với hắn quả thực là ăn ngủ không yên.

Đón nhận ánh mắt của Y Xuyên lão tổ, vẻ mặt của Bạch Nhạc có phần lạnh nhạt.

Hắn có thể hiểu được ý đối phương, nhưng lại không có ý báo ra thân phận.

- Đến lúc phải biết, Y Xuyên lão tổ sẽ biết thôi.

Lắc đầu, Bạch Nhạc tiếp tục nói:

- Về phần bây giờ, ta cho rằng tình huống của Hắc Ám Thiên mới là vấn đề Y Xuyên lão tổ nên quan tâm nhất mới đúng.

Con ngươi chợt rụt lại, Y Xuyên lão tổ chậm rãi nói:

- Ngươi là người của Hắc Ám Thiên?

Trên mặt tỏ ra giễu cợt, thậm chí Bạch Nhạc còn lười đáp, cứ vậy lẳng lặng nhìn Y Xuyên lão tổ.

Nếu đối phương ngu xuẩn tới mức này, vậy không cần bàn thêm nữa.

Trên thực tế, Y Xuyên lão tổ hỏi như vậy cũng chỉ muốn thăm dò mà thôi, không tin Bạch Nhạc thực sự là người của Hắc Ám Thiên.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Nhạc, Y Xuyên lão tổ cũng không để ý, từ tốn nói:

- Hôm qua ngươi dẫn tiểu đồ giao thủ với người của Hắc Ám Thiên, cuối cùng lại thảm bại mà về! Tuy ngươi cứu tiểu đồ một mạng nhưng muốn nói giữa ngươi và Hắc Ám Thiên không có bất cứ quan hệ gì, chỉ sợ khó mà tin được?

- Ngươi biết luyện thi không?

Không trả lời mà hỏi lại, Bạch Nhạc chăm chú nhìn Y Xuyên lão tổ.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Y Xuyên lão tổ chợt khựng lại.

Ông ta đương nhiên biết rõ luyện thi, thậm chí còn biết trong đầm lầy đen chính là Tử Linh Cô.

Bình Luận (0)
Comment