Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1520 - Chương 1520: Trọng Lượng Của Một Toàn Thành

Chương 1520: Trọng lượng của một toàn thành Chương 1520: Trọng lượng của một toàn thành

Đối với hắn, Huyết Ảnh Ma Quân và Tinh Hà lão tổ có thể làm tới bước này đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu thật ép đối phương lựa chọn trong tình cảnh này thì quá mức ép buộc, hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đối phương, cái được không bù đắp nổi cái mất.

Rất nhiều tình huống, nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm, cũng không cần phải xem rõ ngọn ngành.

Thấy Bạch Nhạc hiện thân, cho dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân đều không khỏi thở phào một cái.

Riêng Huyết Ảnh Ma Quân, khóe miệng lại hiện lên sự đùa cợt.

Trên thực tế cho dù Bạch Nhạc không hiện thân đúng lúc, gã cũng sẽ ra tay toàn lực ngăn cản Vong Ưu lão nhân rời đi, không phải vì gã nguyện cược tính mạng, mà bởi vì khi thấy Tiểu Bạch Long ở đây là gã biết, Bạch Nhạc tất đang ở gần.

Đã sắp xếp nhiều như vậy để đảm bảo an toàn cho Bạch Thanh Nhã, lấy tính khí của Bạch Nhạc không thể không để lại chuẩn bị sau cùng.

Có thể nói từ khi Vong Ưu lão nhân quyết định động thủ, một khắc bị Tiểu Bạch Long cản lại, lão đã chết chắc.

- Không thể nào, tại sao ngươi biết ta sẽ tới Thanh Châu? Ta không nói với bất kỳ ai, làm sao ngươi đoán được?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Vong Ưu lão nhân điên cuồng quát.

Khi nhìn thấy Bạch Nhạc, trong lòng lão hiểu rõ, lần này sợ là thật sự khó thoát tai kiếp.

- Ngươi quá tin tưởng vào năng lực chạy thoát thân của mình.

Trong mắt hiện lên sự thương hại, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.

Tự tin đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đa phần quá độ tự tin lại dẫn tới đầu nguồn của sự hủy diệt.

Đương nhiên lần này, Vong Ưu lão nhân vô cùng khinh thường Bạch Nhạc cũng là một trong các nguyên nhân.

Bằng không, nếu Vong Ưu lão nhân thật sự muốn trốn, cho dù Bạch Nhạc có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể tìm ra lão trong biển người mênh mông.

Tính cách quyết định vận mệnh!

Sau khi xem ghi chép về Vong Ưu lão nhân ở Đại Càn Vương Triều, Bạch Nhạc có thể dễ dàng suy đoán được tính cách của lão, coi nó là manh mối để thiết lập sát cục, đương nhiên sẽ không có gì khó khăn.

Chỉ là những đạo lý này, Bạch Nhạc sẽ không giải thích cho lão nghe.

- Chết? Ha ha, Bạch Nhạc, ngươi nghĩ rằng ta là ai?

Đã hoàn toàn không còn hy vọng sống, Vong Ưu lão nhân càng điên cuồng hơn, ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.

- Nhiều người như vậy, ngươi có thể bảo vệ được mấy người?

Trong giây lát, trên người Vong Ưu lão nhân sôi trào ma khí, Tinh Hải cũng hiện lên, cao hơn sáu ngàn trượng mang theo ánh tinh nguyệt, đừng nói một tòa Bạch phủ, bây giờ toàn bộ thành Thanh Châu dường như cũng đều bị bao phủ.

- Bạch Nhạc, ta không làm gì được ngươi, thế nhưng ta có thể hủy thành Thanh Châu của ngươi! Ta muốn người của một thành chôn cùng ta!

Trong mắt là sự điên cuồng, Vong Ưu lão nhân chợt bay lên không trung, muốn làm nổ Tinh Hải!

Lấy tính mạng mình làm một cái giá, tự bạo Tinh Hải để thi triển thần thông. Lấy thực lực của Vong Ưu lão nhân thật sự có thể hủy diệt toàn bộ thành Thanh Châu.

Mỗi vị cường giả Tinh Hải đỉnh đều là cao thủ hàng đầu chân chính, riêng ở thời đại Hóa Hư, bọn họ hầu như đại biểu cho sức chiến đấu cao nhất thế gian.

Trong tích tắc, cho dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân cũng không khỏi hơi biến sắc.

Đều là cường giả Tinh Hải Cảnh, bọn họ biết rõ Vong Ưu lão nhân tuyệt đối không phải đang vọng ngôn, cũng biết, một khi trở thành sự thực sẽ mang tới đả kích mang tính hủy diệt thế nào cho thành Thanh Châu.

Cho dù là Bạch Nhạc cũng thật sự không ngờ Vong Ưu lão nhân lại điên cuồng như vậy.

- Bạch Nhạc, ngươi không phải là Thanh Châu phủ chủ sao? Ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng, muốn giết ta hay muốn đảm bảo tính mạng bách tính toàn bộ thành Thanh Châu?

Trong mắt hiện lên sự thâm độc, Vong Ưu lão nhân lớn tiếng hô.

Thời khắc cuối cùng này, Vong Ưu lão nhân vẫn do dự.

So với đồng quy vu tận, lão muốn ép Bạch Nhạc nhượng bộ hơn.

Lão không muốn chết, cho nên mặc dù bày tư thế tự bạo Tinh Hải, nhưng không lập tức làm nổ mà để lại chút thời gian cho Bạch Nhạc phản ứng, chờ mong Bạch Nhạc nhượng bộ, thả lão rời đi.

Đây là dùng tính mạng làm lợi thế, ép Bạch Nhạc nhượng bộ.

Lão vốn là kẻ điên, là kẻ biến thái, cho nên không kiêng kỵ.

Cho dù thân hãm tuyệt cảnh, lão cũng vẫn có thể lợi dụng tất cả cơ hội có thể để xây dựng hy vọng sống cho mình.

Đây mới là phong thái mà Vong Ưu lão yêu lão phải có.

Cho dù ở thế hạ phong, lão cũng có lòng tin có thể ép Bạch Nhạc nhượng bộ.

Tựa như Bạch Nhạc hiểu lão, lão cũng hiểu Bạch Nhạc.

Cho dù thân là truyền nhân Ma Quân, nhưng tấm lòng của Bạch Nhạc thực sự quá mềm yếu, không phải Thông Thiên Ma Quân, cũng không phải Diệp Huyền.

Sự nhẹ dạ này chính là đường sống duy nhất của lão.

Vong Ưu lão nhân đã đúng.

Bạch Nhạc xác thực không có lòng dạ ác độc như vậy, nếu thật sự phải lựa chọn bách tính cả thành cùng chết với Vong Ưu lão nhân, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ chọn dừng tay, thả lão đi.

Đang tiếc, lão tính đúng tâm tính của Bạch Nhạc, nhưng lại tính sai thực lực của hắn.

Lão muốn cầu sinh, suy nghĩ cầu sinh này đối với lão chính là kẽ hở lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment