Trong mắt tỏa ra sát khí điên cuồng, Chuột Hoang đạo nhân giết về phía Huyết Ảnh Ma Quân.
Lúc trước gã bị Huyết Ảnh Ma Quân áp chế bao nhiêu năm, từng mấy lần giao thủ, cho tới giờ đều thất bại, nhưng bây giờ có ma thi, thực lực tăng vọt, đã sớm không để Huyết Ảnh Ma Quân vào mắt.
Triều Bằng Phi đồng ý thả ma thi ra, gã là một người hưng phấn nhất.
Nhiều năm mai danh ẩn tích, gã đã kiềm nén quá nhiều, xác thực cần một trận như thế này để thể hiện ác tâm cùng sự tức giận.
Điên cuồng!
Mỗi người đều liều mạng!
Cho dù bây giờ bọn Đạp Thiên Ma Quân còn chưa xuất thủ, chỉ dựa vào cao thủ Hắc Ám Thiên phối hợp với ma thi cũng đã nhận được ưu thế áp chế.
Mắt thấy bọn Tử Dương Chân Nhân rơi vào ác chiến, trong mắt Đạp Thiên Ma Quân hiện lên hung quang, cũng gia nhập chiến trường.
- Đạp Thiên! Ngươi dám liên thủ với đám súc sinh luyện thi này?
Chợt bị Đạp Thiên Ma Quân đánh lén, Tử Dương Chân Nhân phẫn nộ gào thét.
- Đạo ma bất lưỡng tập, Hắc Ám Thiên có chuyện cũng là chuyện của ma đạo bọn ta, với chuyện của Đạo Lăng Thiên Tông ngươi là hai chuyện khác nhau!
Cười lạnh, Đạp Thiên Ma Quân khinh thường nói.
Câu nói này dường như tìm được lý do cho mọi người trong ma đạo, trong chớp mắt liền có hai vị lão tổ Tinh Hải tham gia vào cuộc chiến.
- Thôn Thiên!
Trong mắt tỏa ra sát ý điên cuồng, Bạch Nhạc lần nữa thi triển Thôn Thiên Quyết, đồng thời cầm Nghịch Ma Kiếm trong tay, lấy Tinh Hải khuấy động vòng xoáy kiếm khí, thi triển ra Kiếm Nhận Phong Bạo!
Đây đã là công kích mạnh nhất của Bạch Nhạc.
Hỗn chiến như này cũng đã ép Bạch Nhạc tới cực hạn.
Chỉ là muốn thật sự phát huy uy lực của Kiếm Nhận Phong Bạo tới cực hạn vẫn cần thời gian.
Nhưng Triều Bằng Phi hiển nhiên sẽ không cho hắn thời gian này.
Sở dĩ thà bại lộ ma thi cũng phải ra tay chính là vì muốn giết Bạch Nhạc, diệt trừ tai họa ngầm, tình huống này, Triều Bằng Phi đương nhiên sẽ không chút do dự mà xuất thủ.
Ma thi của Triều Bằng Thi vẫn luôn phối hợp với người khác vây giết Bạch Nhạc.
Đây là kết quả mà bản thân Triều Bằng Phi không gia nhập cuộc chiến, bằng không, cho dù Bạch Nhạc có cường hãn thế nào, chỉ sợ cũng sẽ không chống được.
Trong nhiều người như vậy, người có thực lực mạnh nhất là vị đại trưởng lão Triều Bằng Phi này, khi phối hợp với ma thi căn bản sẽ không ai có thể ngăn cản công kích của lão được.
Chỉ là đứng ở lập trường của Triều Bằng Phi thì căn bản không quan tâm tới sinh tử của ai, thứ lão muốn là thắng lợi hoàn toàn.
- Bạch Nhạc, ngươi trốn không thoát! Tất cả các ngươi đều trốn không thoát, đều vào hết cho ta!
Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, Triều Bằng Phi lần nữa mở khe hở không gian Hắc Ám Thiên, mạnh mẽ túm Bạch Nhạc vào bên trong.
Tình huống như này, Triều Bằng Phi đã nhìn vô cùng rõ, muốn làm tốc độ bại lộ ma thi chậm lại thì lão nhất định phải dùng hết khả năng diệt khẩu.
Đừng thấy bây giờ đã chiếm hết thế thượng phong, nhưng lấy thực lực của bọn Bạch Nhạc và Tử Dương Chân Nhân, một khi chọn chạy trốn thì bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản được.
Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là mở Hắc Ám Thiên ra, cuốn hết mọi người vào Bán Thần Lĩnh Vực.
Sau đó hoàn thành việc diệt khẩu trong Bán Thần Lĩnh Vực.
Không thể không nói, ánh mắt của Triều Bằng Phi cực kỳ tinh chuẩn, cho dù dưới trận hỗn chiến như thế này cũng tìm được phương pháp hữu hiệu nhất.
Trong khoảnh khắc, có một vị Đạo Lăng Kim Tiên không kịp phòng bị mà bị cuốn vào kẽ hở không gian.
Thậm chí cho dù là Bạch Nhạc, lúc này cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu như không được Kiếm Nhận Phong Bạo bao vây chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ tiếp được.
- Trốn!
Nhìn Bạch Nhạc một cái, Tử Dương Chân Nhân mạnh mẽ cắn môi, quát lên một tiếng chói tai, nhất thời xoay người trốn ra phía ngoài.
Dưới cục diện này, đánh tiếp căn bản không có phần thắng, chỉ là hy sinh tính mạng một cách vô ích mà thôi.
Gã không sợ chết, nhưng cái chết không có chút ý nghĩa nào như thế này hiển nhiên gã không chấp nhận được.
Lúc này, cho dù là bỏ qua cũng nhất định phải nghĩ cách chạy đi, truyền tin về Đạo Lăng Thiên Tông và Thái Cực Đạo cùng Tiên Du Kiếm Cung.
Vì thế, thậm chí gã còn không tiếp tục trở thành viện thủ cho Bạch Nhạc nữa.
Bây giờ hiển nhiên lực chú ý của vị đại trưởng lão Hắc Ám Thiên đa phần ở trên người Bạch Nhạc, nhân cơ hội này gã mới có cơ hội thoát thân.
Trên thực tế không chỉ Tử Dương Chân Nhân, lúc này Bạch Nhạc cũng có phán đoán tương tự.
Nhìn sâu Tử Dương Chân Nhân một cái, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Tiểu Bạch, mang Tử Dương Chân Nhân ra ngoài!
Toàn bộ lực chú ý của Triều Bằng Phi đều ở chỗ mình, Bạch Nhạc biết rõ, cho dù Tiểu Bạch Long mang theo mình đi cũng không trốn được, bây giờ hy vọng duy nhất có thể thoát, chính là Tử Dương Chân Nhân.
Nơi này như vậy, chẳng thà để Tiểu Bạch Long mang Tử Dương Chân Nhân chạy đi.
Chỉ cần truyền tin tức về Đạo Lăng Thiên Tông, Vân Mộng Chân sẽ sớm phòng bị, tới lúc đó, có trận chiến này giáo huấn, tam đại thiên tông sẽ có thể liên hợp lại ngăn cản công kích của Hắc Ám Thiên.
Bạch Nhạc không để ý tới sinh tử của Tử Dương Chân Nhân, nhưng cũng hiểu, dưới tuyệt cảnh này, khả năng đây là chuyện duy nhất hắn có thể giúp Vân Mộng Chân.