Thấy dáng vẻ thảm hại của Huyết Ảnh Ma Quân, Bạch Nhạc không kiềm được, khẽ nói:
- Xin lỗi!
Trong trận chiến ở Hàn Sơn đó, Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân đều là do Bạch Nhạc mời tới, nhưng hắn lại không ngờ thực lực của Hắc Ám Thiên còn mạnh hơn trong dự tính rất nhiều, hắn lại còn khiến cho cả Tinh Hà lão tổ lẫn Huyết Ảnh Ma Quân cùng rơi vào hiểm cảnh với mình nữa.
Giờ đây Tinh Hà lão tổ đã bỏ mình, thực lực của Huyết Ảnh Ma Quân cũng bị tổn hại vô cùng lớn, hơn nữa còn giống như đèn cạn dầu. Chuyện này khiến từ tận đáy lòng Bạch Nhạc sinh ra một loại cảm giác áy náy không nói lên lời.
Giọng nói của Huyết Ảnh Ma Quân có chút trầm thấp, ông ta nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, ngươi không cần nói xin lỗi với ta, cũng không cần cảm thấy áy náy với bọn Chính Nhất Chân Nhân hay Tinh Hà lão tổ.
Vào giờ phút này, khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn lạc lõng của Bạch Nhạc, Huyết Ảnh Ma Quân mới chân chính phát hiện ra, Bạch Nhạc giờ không còn là gã thiên tài tài hoa kinh diễm thiên hạ, mà đã trở về là vị thiếu niên đơn giản năm xưa.
Cho dù Bạch Nhạc có xuất sắc cỡ nào, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. So với mấy lão già đã sống mấy trăm năm như bọn họ, tâm tính Bạch Nhạc vẫn còn quá non nớt.
Huyết Ảnh Ma Quân lắc đầu, tiếp tục giải thích:
- Bản thân tu hành giới vốn cũng không phải cõi yên vui, chuyện sống chết chẳng qua chỉ là lẽ thường. Sự suy thoái của Đạo Lăng Thiên Tông, việc Ma Đạo lần nữa trỗi dậy, hay chuyện đám ma đầu như Hắc Ám Thiên xuất thế vốn là những chuyện không thể nào ngăn cản. Cho dù không có ngươi, hay lần này có thể tránh thoát, thì vào lúc khác cũng sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm y như vậy, giống như cái việc ở Hàn Sơn đấy. Có lẽ sẽ còn chết nhanh hơn bây giờ nữa kìa. Nhưng mà ngươi lại không giống bọn ta.
Huyết Ảnh Ma Quân nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Cho dù là Thông Thiên Ma Quân hay Diệp Huyền đại sư, khi họ lựa chọn ngươi thì đều hi vọng có thể mượn tay ngươi kết thúc cái thời đại đầy hỗn loạn này mà mở ra một thời đại hoàn toàn mới. Đó chính là thời đại thuộc về riêng ngươi. Ngươi đã từng hô hào chí lớn, chẳng lẽ lại vì một lần thất bại như thế mà từ bỏ à?
Huyết Ảnh Ma Quân đứng dậy, rồi chìa một bàn tay cho Bạch Nhạc:
- Bạch Nhạc, ngươi vẫn còn chưa thua. Chỉ cần không chết, chúng ta vẫn còn có hi vọng. Đắm chìm trong bi thương và đau khổ trước nay đều là những chuyện không hề có ích lợi gì, nó chỉ khiến ngươi càng thêm hèn yếu mà thôi.
- Ta, Huyết Ảnh nguyện đi theo ngươi kết thúc cái thời thế loạn lạc này, mở ra một thời đại mới. Cái mà ta muốn nhìn thấy không phải dáng vẻ như thế này của ngươi, mà là một truyền nhân Ma Quân khi đối mặt với tuyệt cảnh trong Thượng Cổ Cấm vẫn dám la lên ‘Ta không nhận mệnh.’ Là cái kẻ khi bước ra khỏi Thượng Cổ Cấm Địa liền dám dùng Tinh Cung Cảnh rút kiếm với toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông, sau đó hét lên ‘Ai dám đến nghênh chiến với Bạch Nhạc?’
- Đứng lên, gạt hết nước mắt mà nắm chặt kiếm của ngươi đi. Chúng ta... vẫn còn có thể chiến đấu!
- Kết quả cuối cùng đã định.
Từ Hắc Ám Thiên đi ra, trên mặt của Triều Bằng Phi lộ ra vẻ vô cùng hài lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tất cả mọi người gần như đã chết hết, chỉ còn lại hai người là Bạch Nhạc và Huyết Ảnh Ma Quân, mà họ còn rơi vào sự phản bội của Chung Ly. Chuyện đó đối với Bạch Nhạc rõ là một sự đả kích vô cùng lớn. Chỉ cần tâm trí bị phá tan, thứ còn lại chẳng qua chỉ là hơi tàn leo lét.
Hơn nữa, Chung Ly cũng giống như dự tính của Triều Bằng Phi. Hắn ta đã bắt đầu cắn nuốt sức mạnh của những tên Ma Thi khác, phát triển dần theo chiều hướng trở thành Ma Thi Vương. Đợi đến lúc cắn nuốt sạch sức mạnh của những Ma Thi khác, chỉ một mình Chung Ly thôi là đã có thể tiếp cận đến sức mạnh Hóa Hư, đại thế sắp thành.
Mà trận chiến trên Đạo Lăng Sơn chính là thời khắc Hắc Ám Thiên vang danh mọi cõi, Triều Bằng Phi lão bước vào Hóa Hư, thâu tóm thiên hạ.
- Người đâu?
Triều Bằng Phi ngẩng đầu, vô cùng đắc chí hạ lệnh:
- Đi mời mấy người Mang Sơn lão tổ và Đạp Thiên Ma Quân đến đây!
Mặc dù Bạch Nhạc còn chưa chết, nhưng bảo vật trên người bốn vị Đạo Lăng Kim Tiên cộng với Tinh Hà, lão thầm nghĩ chắc đã đủ để bọn Đạp Thiên Ma Quân tạm hài lòng.
Từ lúc đầu khi Triều Bằng Phi đồng ý với đối phương thì lão chưa từng nghĩ sẽ đổi ý. Lợi ích thấy được trước mắt này, lão ta sớm đã không màng.
...
Không thể không nói, những lời này của Huyết Ảnh Ma Quân có sức ảnh hưởng rất lớn tới Bạch Nhạc. Sau khi cảm xúc ổn định, hắn rất nhanh đã khôi phục lý trí.
Bạch Nhạc vịn tay Huyết Ảnh Ma Quân đứng dậy, trịnh trọng khom người nói cảm ơn:
- Đa tạ Ma Quân dạy bảo!
- Có gì mà cảm ơn, ngươi vừa mới cứu mạng ta, ta cũng đâu có nói cảm ơn ngươi.
Huyết Ảnh Ma Quân lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chính Nhất Chân Nhân một lời hứa đáng ngàn vàng, cho dù là ta cũng vì đó mà bội phục. Ngươi đã đồng ý giúp mấy người Chính Nhất Chân Nhân báo thù, cũng không thể nuốt lời chứ nhỉ?