Nếu nói lúc trước, Bạch Nhạc bẻ gãy mũi đao đả thương người, bọn họ còn không quá để ý, như vậy trực tiếp dùng ngón tay làm kiếm, bắn ra kiếm khí giết người, chính là triệt để phá đi một tia cầu may cuối cùng của bọn họ.
Người tu hành!
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có người tu hành chân chính, mới có thể có thủ đoạn bực này, bọn họ thường ngày có ngang ngược tới mấy, cũng nào dám đối địch với người tu hành.
- Lời ta vừa nói, các ngươi có nghe thấy không?
Trong mắt lộ ra một tia ánh sáng lạnh, Bạch Nhạc lại mở miệng nói.
Lần này, không ai dám do dự nữa, lập tức giơ tay lên hung hăng tự tát vào mặt mình.
Trong nhất thời, tám hộ vệ đồng thời quỳ gối, tranh nhau ra sức tự vả miệng.
Không chỉ là những hộ vệ này, Bạch Thanh Nhã và Phúc bá cũng nhìn mà choáng váng.
Đây còn là tiểu thiếu gia thân đơn lực bạc, tay trói gà không chặt trong ấn tượng của mình ư?
- Tiểu Nhạc ngươi...
Nhìn Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
- Thanh Nhã tỷ, vừa rồi ngươi không phải hỏi ta, mấy năm nay ta đi đâu à? Ta bái vào một tông môn, trở thành người tu hành.
Khi quay sang Bạch Thanh Nhã, trên mặt Bạch Nhạc đã khôi phục sự ôn hòa đó, vẫn giống hệt như trong ký ức.
- Đi thôi, Thanh Nhã tỷ, ta muốn về xem.
Buông tay, cũng không nhìn những hộ vệ đó, Bạch Nhạc đi đến trong Thính Hương Thủy Tạ.
- Nhưng...
Cho dù Bạch Nhạc dường như rất lợi hại, nhưng trong những năm gần đây, sự sợ hãi của Bạch Thanh Nhã đối với Bạch Vinh, đối với Bạch gia lại không phải trong một chốc một lát là có thể tiêu trừ.
- Không nhưng gì cả!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta đã trở về, Bạch gia này vẫn là Bạch gia của chúng ta! Bất kể là Bạch Vinh, hay là vị Tam thúc kia của ta... Đều không ngăn được ta.
Nếu nói, lúc trước, Bạch Nhạc còn chỉ là muốn trở về xem một chút, vậy, bởi vì Bạch Thanh Nhã, hắn đã quyết tâm lấy lại quyền lực thuộc về một mạch của mình.
Không vì mình, mà là vì Thanh Nhã tỷ.
Mình sẽ không ở lại nơi này, nhưng, Thanh Nhã tỷ lại vẫn phải sống ở đây, cho nên hắn phải lấy lại thân phận và quyền lực cho Thanh Nhã tỷ, khiến Bạch phủ này từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ ai dám khi dễ Thanh Nhã tỷ nữa.
Bảy năm trước, cái này cơ hồ là người si nói mộng, nhưng hiện giờ, đối với Bạch Nhạc mà nói, cái này lại căn bản không có bất kỳ độ khó gì.
Bất kể cản ở trước mặt là ai, hắn đều có lòng tin, một kiếm chém vỡ.
- Cút đi nói với Bạch Vinh, cứ nói Bạch Nhạc ta đã... Trở lại!
Đưa lưng về phía những hộ vệ vẫn đang không ngừng tát mình, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
Hơi khựng lại, mấy hộ vệ đó lập tức từ dưới đất đứng lên, trừ để lại hai người đi theo ra, người khác đều cùng nhảy lên thuyền nhỏ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, trong mắt lại lộ ra một tia oán độc!
Người tu hành thì sao?
Bạch gia hiện giờ không phải là Bạch gia bảy năm trước!
Ngươi cho rằng Bạch gia hiện tại không có người tu hành à?
Không biết gì mà dám đánh về Bạch gia, thực sự cho rằng không biết học được chút bản sự từ đâu, trở thành người tu hành thì có thể không kiêng nể gì sao?
Sự khủng bố của Bạch gia Hiện giờ, ngươi căn bản là không thể tưởng tượng!
Chờ xem, khuất nhục mà chúng ta phải chịu lúc trước, không bao lâu nữa, Bạch Nhạc ngươi sẽ phải trả lại gấp trăm lần!
- Vinh thiếu gia, Bạch Nhạc trở lại rồi.
Mấy hộ vệ đó cơ hồ là té ngã chạy tới trước mặt Bạch Vinh, một đường chạy như điên, ngay cả một hơi cũng không kịp thở.
Mắt nheo lại, chậm rãi buông chén trà trong tay,
- Nói rõ ràng đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tin tức Bạch Nhạc trở về, trên thực tế Bạch Vinh vừa rồi đã được gia đinh hồi báo, chỉ là vẫn không được Bạch Vinh để ở trong lòng mà thôi.
Lúc nhỏ nhằm vào nhằm vào Bạch Nhạc, đó là bởi vì sợ Bạch Nhạc cướp đi lợi ích và địa vị thuộc về mình.
Nhưng bảy năm trôi qua, tất cả sớm đã trần ai lạc định, khi nhớ lại, nào còn để ý một Bạch Nhạc. Theo Bạch Vinh, nếu Bạch Nhạc biết điều nghe lời, vậy cũng chưa chắc đã không thể cho hắn một chút ngon ngọt, để hắn trở về Bạch gia là được. Nhưng nếu không nghe lời, như vậy cứ thuận tay giết là xong.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy mấy hộ vệ này hốt hoảng thất thố tới đây hồi báo như vậy, Bạch Vinh liền hiểu rằng, sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
- Vinh thiếu gia, Bạch Nhạc đó cũng không biết đi đâu học được một thân bản sự, trở thành người tu hành.
Đặng đại ca muốn giáo huấn hắn một chút, lại trực tiếp bị hắn điểm ra một chỉ kiếm khí, trực tiếp giết luôn. Vinh thiếu gia, ngươi phải báo thù cho Đặng đại ca.
Mấy hộ vệ liên tục dập đầu, vội vàng hồi báo.
- Người tu hành?
Nghe thấy ba chữ này, đồng tử Bạch Vinh đột nhiên co rút lại, hắn hiểu rõ ba chữ này có nghĩa là gì hơn hẳn những hộ vệ này.
Lúc trước một mạch của hắn sở dĩ có thể từ trong tay Bạch Thương Khê đang như mặt trời ban trưa đoạt được vị trí gia chủ, nguyên nhân chân chính là bởi vì có người tu hành nhúng tay.
Hiện giờ Bạch Nhạc trở thành người tu hành, không phải do Bạch Vinh không cảnh giác.