Cả Triều Bằng Phi lẫn Chung Ly đều cũng không thiếu can đảm để liều mạng một phen.
Lúc này thì còn cái gì mà do dự nữa, trong nháy mắt, chúng đã lần nữa nhào vào người Tử Linh Thần, điên cuồng cắn nuốt sức mạnh của đối phương.
Tử Linh Thần lần lượt bị thương nặng, hắn ta cũng không thể gánh chịu công kích thế này, cả người hắn ta chợt nổ tung, hóa thành một cơn bão táp mang tính hủy diệt, tàn phá bữa bãi toàn bộ Hắc Ám Thiên.
Đây chính là sự phản kích cuối cùng của Tử Linh Thần.
Hắn ta không sợ cơ thể bị phá hủy, mà dùng sự điên cuồng cuối cùng này để đổi lấy một đòn tuyệt mệnh, ngón tay trực tiếp đâm vào giữa mi tâm, ép vào Bạch Nhạc.
Một ngón tay này gần như đã ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Tử Linh Thần, thậm chí Thần Chi Bản Nguyên cũng bị tổn thương nặng.
Cho dù Bạch Nhạc sở hữu Thông Thiên Ma Thể cũng không thể chịu nổi loại sức mạnh này, cơ thể máu thịt phút chốc vỡ nát, chỉ còn một luồng thần hồn bay ra ngoài.
Chỉ là, cho dù đã đến giờ phút này rồi, Bạch Nhạc vẫn không từ bỏ.
Cơ thể của bản thân tan vỡ, nhưng Thân Ngoại Hóa Thân vẫn còn điên cuồng cắn nuốt sức mạnh của Thần Chi Bản Nguyên.
- Nổ cho ta!
Dù chỉ còn lại một luồng thần hồn, Bạch Nhạc vẫn tràn đầy sát ý.
Chỉ một ý niệm, Thân Ngoại Hóa Thần ầm ầm nổ tung, Thần Chi Bản Nguyên vừa mới cắn nuốt bỗng nhiên xoay ngược lại như một cơn bão táp kinh khủng, hung hăng đánh lên phần Thần Chi Bản Nguyên còn sót lại của Tử Linh Thần.
Ầm...
Thần Chi Bản Nguyên bị thương nặng không còn cách nào chịu nổi mà vỡ thành vô số hắc quang, tràn vào cơ thể tất cả người đang có mặt. Cùng lúc đó, Hắc Ám Thiên cũng sụp đổ theo, trong bầu trời xuất hiện vô số vết nứt hư không.
Thần Chi Bản Nguyên tan vỡ cũng có nghĩa là Tử Linh Thần đã ngã xuống, Bán Thần Lĩnh Vực này sụp đổ.
- Bạch Nhạc!!!
Bạch Nhạc chỉ còn lại một luồng thần hồn, trông hắn cực kì yếu ớt, dưới sự trùng kích khi Bán Thần Lĩnh Vực tan vỡ, hắn căn bản không thể nào sống được.
Nhưng gần như cùng lúc đó, Bạch Cốt phu nhân đã xuất hiện bên cạnh thần hồn của Bạch Nhạc. Nàng ta vừa ôm lấy thần hồn Bạch Nhạc, vừa sợ hãi gọi tên hắn. Rồi, không kịp do dự, trong nháy mắt, nàng ta đã nhảy vào một vết nứt không gian mà biến mất ở bên ngoài Hắc Ám Thiên.
Ầm ầm...
Toàn bộ Hắc Ám Thiên không ngừng tan vỡ, nhưng hai người Triều Bằng Phi và Chung Ly lại không chết. Ngược lại, vì cắn nuốt một phần của Thần Chi Bản Nguyên mà tinh thần của chúng đồng thời rung lên, nhanh chóng chạy ra khỏi Hắc Ám Thiên.
Cùng lúc đó, toàn bộ Mang Sơn hoàn toàn đại loạn.
Trên bầu trời Mang Sơn xuất hiện một quầng gió lốc khủng khiếp, không gian vỡ nát hiện ra vô số tử khí tàn phá bừa bãi toàn bộ vùng này.
Giờ phút này, tất cả Ma Tu của Mang Sơn đều lộ vẻ vô cùng bối rối. Vài tên xui xẻo thậm chí không biết chuyện gì thì đã bị cuốn vào gió lốc, cả người bay trong không trung rồi trực tiếp nổ tung, hóa thành một vầng sương máu, thần hồn tan tành.
Những lão tổ Tinh Hải Cảnh thật sự biết rõ chút nội tình đều không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào vùng hư không kia.
Hắc Ám Thiên.
Bây giờ bọn họ đều biết rõ, Hắc Ám Thiên có được một Bán Thần Lĩnh Vực, mà tình cảnh kinh khủng lúc này... Cũng chỉ có khi Bán Thần Lĩnh Vực sụp đổ mới có thể giải thích được.
Không phải nói Bạch Nhạc đã bị nhốt sắp rục xương trong Hắc Ám Thiên à? Giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Gruuu...
Gần như cùng lúc khi Hắc Ám Thiên tan vỡ, Tiểu Bạch Long vẫn luôn chơi đùa trong Vân Hải trên Đạo Lăng Sơn dường như nháy mắt đã cảm nhận được gì đó. Nó bỗng phát ra một tiếng than khóc rồi phóng lên tận trời, sau đó bay về phía chân Đạo Lăng Sơn.
Đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông đều biết Tiểu Bạch Long ở trong tông, nên mỗi lần đi ngang qua Thánh Nữ Phong, họ đều cẩn thận.
Nhưng mấy ngày qua, ngoại trừ lúc đầu mới lên núi thì Tiểu Bạch Long chưa từng có gì khác thường. Bấy giờ nó đột nhiên kêu khóc như thế, lập tức kinh động toàn bộ Đạo Lăng Sơn.
Nghe tiếng kêu của Tiểu Bạch Long, trong lòng Vân Mộng Chân đánh thịch một tiếng, chỉ một bước là cả người nàng đã bước ra khỏi động phủ, bay vào giữa Vân Hải.
Tốc độ của Tiểu Bạch Long thật sự quá nhanh, từ lúc nó phát ra tiếng kêu than tới khi Vân Mộng Chân đi ra, thời gian tối đa chỉ có vài tức, nhưng Tiểu Bạch Long đã bay được khoảng cách trên trăm dặm rồi.
Cũng may nơi này là Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân quen thuộc hoàn cảnh hơn, nàng bèn xé rách hư không, lúc này mới đuổi kịp.
Thấy được bóng dáng Tiểu Bạch Long, Vân Mộng Chân vội gọi:
- Tiểu Bạch.
- Gruuu!!!
Nghe thấy giọng Vân Mộng Chân, Tiểu Bạch Long rốt cuộc vẫn khựng lại. Nó không bay nữa, chỉ là trong miệng vẫn kêu khóc, rồi một giọt nước mắt lớn trong mắt trào ra.
Vân Mộng Chân thấy nước mắt của Tiểu Bạch Long, sắc mặt nàng lập tức cắt không còn giọt máu, gần như không đứng vững nổi nữa, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
- Bạch Nhạc chàng ấy...
- Gruuu...
Tiểu Bạch Long lại lần nữa kêu khóc. Nó lập tức bay đến bên cạnh Vân Mộng Chân, lo lắng vung móng vuốt.
- Tiểu Bạch, ta hỏi ngươi… Bạch Nhạc chàng ấy, chết rồi sao?