Chỉ bằng vào một chiêu đạp nước mà đi này, chỉ sợ đã bước vào Dẫn Linh cửu trọng, thực lực như vậy, ở trong thế tục, được xưng một người địch lại một thành không không tính là quá khoa trương.
- Tiểu Nhạc, ngươi đi mau, nơi này để ta ứng phó! Bạch Thành không tùy tiện lộ mặt, một khi xuất thủ, căn bản sẽ không lưu lại đường sống.
Bạch Thanh Nhã lo lắng đẩy Bạch Nhạc ra khỏi phòng. Trong lòng cũng đã làm tốt chuẩn bị, dùng đáp ứng làm thiếp cho Bạch Vinh làm cái giá, đổi lấy sự an toàn của Bạch Nhạc.
- Không kịp.
Khẽ lắc đầu, nhìn Bạch Thành đạp nước mà đi, tiến thẳng tới Lâm Phong Tiểu Trúc, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Huống chi... Hắn vẫn chưa có tư cách khiến ta phải trốn.
Đạp nước mà đến, tốc độ của Bạch Thành cực nhanh, chỉ trong giây lát, liền trực tiếp nhảy vào trong Lâm Phong Tiểu Trúc.
- Thành nhi, đã lâu không gặp.
Giữ chặt tay Bạch Thanh Nhã, trấn an cảm xúc khẩn trương của nàng ta, Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng nói.
Nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Tiểu Nhạc, ngươi không nên trở về.
Lúc nhỏ, tính tình của Bạch Nhạc nhu hòa, rất dễ ở chung, Bạch Thành lớn hơn Bạch Nhạc mấy tuổi, ấn tượng đối với Bạch Nhạc cũng không xấu.
Chỉ là, theo một hồi đại biến đó, lập trường của hai bên khác nhau, tất nhiên cũng không có tiếp xúc.
- Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng ta không nên trở về... Thậm chí bản thân ta lúc trước cũng cho rằng là như vậy!
Nhìn Bạch Thành, Bạch Nhạc nói khẽ, chỉ là nói đến một nửa, lại đột nhiên đổi giọng, tràn ngập lực áp bức,
- Nhưng, ngươi nhìn đi, các ngươi đối đãi với Thanh Nhã tỷ thế nào?
- Chuyện năm đó, tạm thời không nhắc, nhưng Thanh Nhã tỷ, là thân nhân duy nhất của ta hiện giờ! Nếu ta không trở lại, nàng ta sẽ rơi vào một kết cục như thế nào? Ta sao có thể không trở lại!
Nghe vậy, Bạch Thành không khỏi nhíu mày, hắn tất nhiên biết chuyện Bạch Vinh muốn bức Bạch Thanh Nhã làm thiếp, chỉ là thứ nhất, hắn không có đạo lý nào lại đi quản chuyện của Bạch Vinh, thứ hai, hắn căn bản cũng không coi Bạch Thanh Nhã là nhân vật quan trọng gì.
Hiện giờ, tới Thính Hương Thủy Tạ, nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng hắn lại vẫn không nhìn thấu thực lực của Bạch Nhạc. Lại thêm thân phận của Bạch Nhạc, khiến hắn có chút không muốn động thủ với Bạch Nhạc.
Trầm ngâm một chút, Bạch Thành chậm rãi mở miệng nói,
- Chuyện của Thanh Nhã, ta có thể làm chủ, bảo Vinh đệ dừng tay! Hoặc là, ngươi cũng có thể dẫn nàng ta rời khỏi... Đây đã không phải Bạch gia của ngươi, rời khỏi nơi này, chuyện lúc trước, ta có thể bỏ qua.
- Bỏ qua?
Nghe thấy câu này, Bạch Nhạc lại lập tức cười lạnh,
- Những năm gần đây, Thanh Nhã tỷ phải chịu bao nhiêu đau khổ, một câu này của ngươi là muốn bỏ qua, không khỏi cũng quá tiện nghi rồi.
- Bạch gia, trước giờ đều là Bạch gia của tất cả mọi người! Cho dù Tam thúc đoạt vị trí Gia chủ, cũng không có đạo lý đuổi ta ra khỏi Bạch gia chứ?
Nhướn mày, Bạch Nhạc tiếp tục nói,
- Ta đã trở về, luôn sẽ phải cầm lại thứ thuộc về ta!
Đã nói đến mức này, Bạch Thành biết rất rõ, đã không thể dễ dàng khiến Bạch Nhạc rời đi.
Lắc đầu, Bạch Thành lạnh lùng nói,
- Ta không biết, ngươi từ đâu học được chút bản sự, nhưng ngươi phải hiểu rằng, Bạch gia hiện giờ không phải ngươi có khả năng lay động! Nể tình quan hệ khi còn bé, ta có thể tha cho ngươi không chết, nhưng một thân tu vi này của ngươi, hay là phế đi vậy.
Cơ hồ là đồng thời khi vừa dứt lời, Bạch Thành bước ra một bước, thuận thế đập xuống một quyền, nhắm thẳng tới mặt Bạch Nhạc.
Đằng đằng sát khí!
Đúng như Bạch Thanh Nhã nói, Bạch Thành xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, cho dù nói nói tha cho Bạch Nhạc một mạng, lúc xuất thủ, lại không có chút khoan dung.
Đây căn bản chính là tư thế muốn trực tiếp đánh cho Bạch Nhạc tàn phế.
Kiếm giắt bên hông, chỉ là, lúc này Bạch Nhạc căn bản không có ý muốn rút kiếm, thậm chí tay nắm Bạch Thanh Nhã cũng không buông ra.
Tay phải hơi nâng lên, vươn hai ngón tay ra, dùng ngón tay làm kiếm, trực tiếp điểm về phía quyền đầu đang ập tới mặt.
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, Bạch Thành thế tới rào rạt không ngờ bị một chỉ này trực tiếp bức lui.
Lúc này, Bạch Thành đột nhiên biến sắc,
- Kiếm ý?
Với thực lực của hắn, tất nhiên nhìn ra, một chỉ đó của Bạch Nhạc căn bản chính là dùng ngón tay làm kiếm, linh lực có lẽ không mạnh, nhưng kiếm ý trong đó lại cực kỳ khủng bố, nhất thời lơ là, bức hắn phải lui ba bước, mới hóa giải được lực lượng của một chỉ này.
- Có thể nhận ra kiếm ý, Thành ca nhi ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.
Tùy ý liếc Bạch Thành một cái, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Trở về đi, nói với Tam thúc, ta không có ý đoạt lại vị trí của Gia chủ, cái ta muốn chỉ là địa vị mà ta nên có! Ta là đích hệ của Bạch gia, đã trở lại, truyền thừa một mạch này của ta không đoạn.
Đối với Bạch Thành, Bạch Nhạc kỳ thật cũng không có sát tâm.
Thậm chí, ngược lại bởi vì lời nói của Bạch Thành, cảm thấy có chút tẻ nhạt, đánh thắng Bạch Thành thì sao? Cho dù đoạt lại vị trí gia chủ thì sao?
Nơi này, sớm đã rời xa cuộc sống của hắn rồi.