Đổi thành bất cứ người nào, sau khi mất đi thân thể, chỉ cần có cơ hội tái tạo thân thể, đều sẽ mừng rỡ, đừng nói là có thể tiến xa hơn một bước, cho dù chỉ tái tạo được thân thể, kém hơn so với trước kia, cũng sẽ không chút do dự tiếp nhận.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nhạc lại không vừa lòng với việc tái tạo thân thể bình thường, thậm chí hắn không hài lòng với việc chỉ mạnh hơn trước kia, mà cố gắng đánh vỡ cực hạn lần nữa, mượn cơ hội này, đắp nặn ra vô thượng đạo thể!
Chỉ riêng phần tâm chí và khí phách này, cũng đã đủ để người ta cam bái hạ phong.
Phải biết rằng, chuyện này không phải là cắn răng một cái, giậm chân một cái, là có thể kiên trì được.
Mỗi một lần tái tạo thân thể, đều có nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ là sắp thành lại bại, đến lúc đó, khả năng sẽ không phải là sự tình ngưng tụ một lần nữa, mà là triệt để thất bại, nhẹ thì mất đi cơ hội tái tạo thân thể lần này, nặng thì bị phản phệ, không còn cách nào tái tạo thân thể, thậm chí là... Triệt để vẫn lạc!
Hơn nữa, mỗi một lần tái tạo đạo cốt, cũng không khác một lần cực hình!
Khớp xương toàn thân đều bị đánh nát, là quá trình đau khổ bực nào?
Cho dù có thể trong quá trình đánh vỡ phục hồi như cũ, lại có mấy người có thể thừa nhận nỗi thống khổ như vậy mà không tan vỡ? !
Thế nhưng, Bạch Nhạc chỉ dựa vào một hơi thở, một loại ý chí, lần lượt đánh nát đạo cốt mình vừa mới ngưng tụ, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này!
Sự thống khổ và dày vò trong lúc này, chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng sẽ khiến người ta sợ hãi.
Cho dù là bị động thừa nhận quá trình này, chỉ sợ cũng có thể khiến ý chí tan vỡ.
Nhưng mà, Bạch Nhạc lại cố chấp lần lượt lặp đi lặp lại quá trình này, đây là sự điên cuồng và kiên nghị bực nào?
Từ lúc vừa mới bắt đầu, phần lớn mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt, thậm chí ôm vài phần chờ đợi chế giễu, nhưng tới lúc này, vẻ trào phúng trong mắt mọi người, đều đã biến mất, thay vào đó là một loại kính sợ hoặc là... Sợ hãi xuất phát từ nội tâm!
Loại kiên cường này, đáng giá để bất luận kẻ nào cũng phải sùng bái!
Một lần, hai lần, ba lần... Năm lần, mười lần!
Lúc vòng tuần hoàn này, lặp đi lặp lại đến lần thứ hai mươi, sắc mặt những người vốn đùa cợt Bạch Nhạc, đã sớm thay đổi thành ảm đạm, nói không ra một câu.
Thời điểm đạt tới lần thứ ba mươi, thậm chí có một chút người đã không nhịn được chạy trốn, toàn bộ vương thành đều rơi vào một mảnh trầm mặc, chỉ còn lại có tiếng gió rít gào!
Lúc đạt tới lần thứ bốn mươi, chân trời đã trắng sáng, thời gian một đêm, cứ như vậy yên lặng qua đi!
Ngay cả Bạch Cốt phu nhân đứng cách đó không xa, yên lặng theo dõi Bạch Nhạc, cũng không khỏi đỏ hồng viền mắt!
Mặc dù quá trình tu luyện của nàng, cũng chưa từng thiếu sự đau khổ, nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy Bạch Nhạc chiến đấu hết lần này đến lần khác, theo đuổi cực hạn, thành tựu vô thượng đạo thể như thế, cũng vẫn khiến cho nàng không nỡ muốn rơi lệ.
Trên đời này, chưa từng có thành công nào là ngẫu nhiên.
Tu hành vốn là một chuyện rất khổ, muốn đi xa hơn, nhất định phải trả giá và nỗ lực lớn hơn so với thường nhân!
- Trẫm đã từng ước ao, đã từng đố kị qua... Nhưng bây giờ, trẫm không thể không thừa nhận, Diệp Huyền đại sư chọn đúng, chúng ta không bằng hắn!
Ngô Văn Uyên đứng trước cung điện cách đó không xa nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
Sương sớm có chút nặng hạt, đã thấm vào quần áo Ngô Văn Uyên.
Mặc dù là đã hoàng đế Đại Càn Vương Triều, nhưng Ngô Văn Uyên vẫn đứng ở chỗ này suốt cả đêm.
Có đôi khi, cảm xúc rất phức tạp!
Đến giờ phút này, rốt cuộc Ngô Văn Uyên cũng có thể hiểu tâm tình trước kia của phụ hoàng khi đối mặt Diệp Huyền đại sư.
Đại Càn Vương Triều phát triển không thể rời bỏ Bạch Nhạc, giống như là trước đó Đại Càn Vương Triều không thể rời bỏ Diệp Huyền đại sư vậy.
Ngô Văn Uyên biết rõ, chỉ có Bạch Nhạc mạnh hơn, Đại Càn Vương Triều mới có thể bành trướng như ý nguyện, thậm chí hoàn thành mộng tưởng thống nhất cửu châu lần nữa.
Thế nhưng... Ai nguyện ý trên đầu mình có thêm một người chứ? !
Bất kể Bạch Nhạc đối với Đại Càn Vương Triều quan trọng dường nào, đều không thay đổi được một sự thật.
Chỉ cần Bạch Nhạc còn sống, như vậy Bạch Nhạc sẽ là người có quyền hành mạnh nhất Đại Càn Vương Triều.
Mặc dù hắn là đế vương, nhưng cũng không thể thay đổi chuyện này.
Một đêm này, mỗi lần Bạch Nhạc đánh vỡ đạo cốt, tái tạo một lần nữa, trong lòng hắn đều sẽ trải qua một lần dày vò, hy vọng Bạch Nhạc thành công, lại giống như hy vọng Bạch Nhạc thất bại, thậm chí cứ như vậy chết đi.
Cho đến giờ phút này, mặt trời mới chậm rãi mọc lên, xua tan đêm tối, dường như cũng xua tan tất cả âm u trong lòng hắn.
- Khánh Dương, ta nói... Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ngươi còn nguyện ý lựa chọn con đường này không?
Thư Khánh Dương đứng ở bên người Ngô Văn Uyên, yên lặng trong chốc lát, lúc này mới nhẹ giọng hồi đáp:
- Nguyện ý!
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng Thư Khánh Dương lại nói cực kỳ trầm trọng, cũng cực kỳ kiên quyết!