- Công tử biết rõ giáo chủ sẽ tìm đến, nên cố ý dặn ta, nói với giáo chủ Lục Âm Sơn quá mức nguy hiểm, hắn vì cứu Vân tiên tử mà đi, phu nhân không cần phải mạo hiểm!
Tô Nhan tiếp tục giải thích:
- Không chỉ phu nhân, lần này, ngay cả Tiểu Bạch công tử cũng không mang theo.
Nghe thấy Bạch Nhạc ngay cả Tiểu Bạch Long cũng không mang theo, lúc này sắc mặt Bạch Cốt phu nhân mới hòa hoãn vài phần.
Thế nhưng cũng vì vậy mà khiến cho nàng càng ý thức được chuyến này nguy hiểm.
- Ngao!
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Bạch Long phát ra một tiếng long ngâm, nhất thời bay vào, mặc dù vẫn chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng Bạch Cốt phu nhân vẫn có thể từ phản ứng của Tiểu Bạch Long, cảm nhận được tiểu tử kia đang bất mãn.
Khóe miệng Bạch Cốt phu nhân hiện lên nụ cười mỉm, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Tiểu tử, tên hỗn đản Bạch Nhạc kia đi mạo hiểm một mình, không mang chúng ta theo, hiện tại ta muốn đi tìm hắn... Ngươi có muốn theo ta cùng đi hay không?
- Ngao!
Tiểu Bạch Long nghe thấy Bạch Cốt phu nhân nói vậy, trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng, hưng phấn gào lên.
Lúc trước Bạch Nhạc rời đi, là lừa nó đi chơi với Bạch Thanh Nhã, đợi đến khi nó nhận ra, đã mất đi tung tích của Bạch Nhạc, chỉ có thể ở lại Thanh Châu.
Bây giờ nghe thấy Bạch Cốt phu nhân muốn dẫn nó đi tìm Bạch Nhạc, làm sao nó có thể do dự được.
Bất kể là Tô Nhan cũng tốt, Bạch Thanh Nhã cũng tốt, Vân Mộng Chân cũng tốt, tiểu tử kia sẽ không cự tuyệt chơi đùa với các nàng, nhưng người tiểu gia hỏa chân chính nhận thức, vẫn chỉ có một mình Bạch Nhạc.
- Giáo chủ!
Nghe Bạch Cốt phu nhân nói vậy, Tô Nhan nhất thời có chút lo lắng:
- Xin giáo chủ thận trọng, lần nữa công tử dặn dò không cho ngài và Tiểu Bạch đi tìm hắn!
Bạch Cốt phu nhân liếc mắt nhìn Tô Nhan, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngươi có thể đối với hắn nói gì nghe nấy, nhưng không quản được ta! Hắn nói cái gì, là chuyện của hắn, ai nói ta nhất định phải làm theo ý hắn?
Bạch Cốt phu nhân phất tay áo một cái, căn bản không tiếp tục để ý Tô Nhan, mang theo Tiểu Bạch Long trực tiếp phá không bay đi.
Mặc kệ thời điểm ở trước mặt Bạch Nhạc, làm ra dáng vẻ tiểu nữ nhân thế nào, nhưng có lẽ từ trong xương Bạch Cốt phu nhân không phải là loại tiểu nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng kia, cũng giống như Bạch Nhạc vì lo lắng cho nàng, không thông báo cho nàng, thì nàng đi tìm Bạch Nhạc, cũng không cần được Bạch Nhạc đồng ý.
Ai dám đối đãi với một vị cường giả Hóa Hư như tiểu nữ nhân bình thường chứ?
Thần niệm va chạm vào sợi tơ kim sắc kia, rất nhanh Bạch Nhạc đã nhận ra một tia cảm giác quen thuộc.
Loại cảm giác này, khiến hắn rất nghi hoặc.
Hiển nhiên hắn không có khả năng gặp được loại lực lượng này, nhưng hết lần này tới lần khác, loại cảm giác quen thuộc kia không phải ảo giác.
Bạch Nhạc tĩnh tâm xuống, rất vui sướng biết được, toàn bộ ngoại điện đều bao phủ trong một tòa trận pháp, chỉ cần phá được trận, là có thể đơn giản phá giải những sợi tơ kim sắc này.
Thế nhưng, chuyện này đối với Bạch Nhạc mà nói, lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Bạch Nhạc đã ở Đại Càn Vương Triều bù đắp lại rất nhiều kiến thức, nhưng trận pháp lại không phải thứ học tập trong thời gian ngắn, là có thể đưa đến hiệu quả, nếu như tùy tiện lật qua điển tịch, là có thể biến thành trận pháp đại sư, vậy cái trận pháp đại sư này cũng không khỏi quá không đáng tiền.
Đến thời khắc này, Bạch Nhạc đã hiểu Vân Mộng Chân và Dạ Nhận rời đi như thế nào, nhưng phương thức như vậy không thích hợp với hắn.
Hắn nhất định phải tĩnh tâm xuống, bắt đầu từ căn nguyên, phá giải lực lượng những sợi tơ kim sắc này, mới có thể đi qua khảo nghiệm của ngoại điện.
... ... ......
Lục Âm Sơn!
Bất Tử Thanh Vương cũng không có tận lực che dấu hơi thở, có lẽ tu hành giả bình thường không phát hiện được, nhưng loại cường giả Hóa Hư như Bạch Cốt phu nhân, lại có thể dễ dàng tìm được vị trí của Bất Tử Thanh Vương.
- Ngao!
Vừa bước vào sơn cốc, Tiểu Bạch Long đã ngửi được khí tức của Bất Tử Thanh Vương, nhất thời hưng phấn lên.
Mặc dù nó không thân thuộc với Bất Tử Thanh Vương, nhưng cũng biết, Bạch Nhạc rời đi cùng Bất Tử Thanh Vương, tìm được Bất Tử Thanh Vương, là có thể tìm được Bạch Nhạc.
Bất Tử Thanh Vương ngẩng đầu, thấy Bạch Cốt phu nhân và Tiểu Bạch Long đến, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
- Bái kiến Thanh Vương!
Bạch Cốt phu nhân rơi xuống trước mặt Bất Tử Thanh Vương, nhẹ giọng nói.
- Ngươi đến tìm Bạch Nhạc sao?
Lông mày Bất Tử Thanh Vương nhíu lại, lập tức hiểu ra.
- Đúng!
Bạch Cốt phu nhân gật đầu, không có gì giấu giếm, thẳng thắn hồi đáp:
- Bạch Nhạc đã bước vào bí tàng không gian rồi sao?
- Đúng vậy!
Nhắc tới chuyện này, Bất Tử Thanh Vương mỉm cười nói:
- Sự thực chứng minh, hắn xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của bản vương.
- Xin Thanh Vương nói rõ!
Bạch Cốt phu nhân hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Đối với Bất Tử Thanh Vương, Bạch Cốt phu nhân cũng không sợ hãi chút nào, vì vậy trong lời nói, thậm chí có vài phần không hài lòng.
Thế nhưng Bất Tử Thanh Vương cũng không để bụng, nhẹ giọng giải thích lại một lần chuyện khi trước.