Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1727 - Chương 1727: Chúng Thần Pho Tượng

Chương 1727: Chúng Thần Pho Tượng Chương 1727: Chúng Thần Pho Tượng

Mặc dù mạnh như Thanh Vương, lúc nhìn về phía thân ảnh ấy, cũng đầy kính sợ.

- Bái kiến Hải Thần!

Ba người đồng thời khom mình hành lễ nói.

- Đứng lên đi, bản thần không cần những nghi thức xã giao này, các ngươi cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới trở về, chính là cung kính lớn nhất đối bản thần.

Hải Thần xoay người lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt ba người, tiếp tục nói.

- Bản thần không nói nhiều nữa, nặng nhẹ như nào tự các ngươi biết rõ... Nếu như tư tâm, làm sai chuyện bản thần dặn dò, cũng không cần bản thân trừng phạt các ngươi, mười năm sau, cùng theo Chúng Tinh Tiểu Thế Giới hủy diệt là được.

Nghe thế, trong lòng ba người không khỏi đều rùng mình.

Mặc dù trước đó đã biết, nhưng lần nữa nghe thấy Hải Thần nói ra, lại vẫn lạnh cả tim.

Thời gian, chính là lợi kiếm treo ở trên đầu bọn hắn, muốn tránh cũng không được!

- Mở!

Hải Thần đưa tay bắt một cái, Tam Xoa Kích chợt bay vào tay, nhẹ nhàng rạch một cái, ngoài khơi chợt tách ra, nối thẳng đến biển sâu!

Nước biển cũng không tính là quá sâu, nhiều lắm cũng chỉ vài trăm thước, sau khi ngoài khơi tách ra, liền có thể nhìn thấy biển.

Một tòa truyền tống trận cổ xưa đứng vững ở trong biển, xung quanh là mấy chục pho tượng đứng thẳng.

Cho dù đã trải qua vạn năm tuế nguyệt, cũng vẫn có thể cảm nhận được khí tức cường đại từ những pho tượng này.

Ánh mắt Bạch Nhạc đảo qua, rất dễ dàng tìm được pho tượng Hải Thần từ bên trong!

Chúng thần chi tượng!

Không cần giải thích, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu được, những bức tượng này chính là cường giả đứng đầu thời thượng cổ, cũng là chúng thần mà Hải Thần nói tới.

Truyền tống trận nằm giữa vòng vây của các pho tượng, cũng xác minh lời Hải Thần nói, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới do chúng thần liên thủ sáng chế.

Bây giờ chúng thần gần như đã vẫn lạc, cũng chỉ có Hải Thần còn sống, có thể mở ra Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.

Ba người Bạch Nhạc khom người cúi đầu về phía các pho tượng chúng thần, lúc này mới bước vào bên trong truyền tống trận.

Hải Thần giơ Tam Xoa Kích lên lần nữa, một cỗ thần quang xanh thẳm chợt rơi vào trên truyền tống trận, cùng lúc đó, trên người những pho tượng chúng thần đứng vững ở bên cạnh truyền tống trận cũng lộ ra một hồi quang mang, cùng rơi vào trên truyền tống trận.

Bạch Nhạc đứng trong hào quang, gần như không mở mắt được, một khắc sau, liền cảm nhận được một hồi xé rách khủng bố!

Trời đất quay cuồng!

Trong nháy mắt này, bất kể là thời gian hay không gian, đều bị thác loạn.

Chí ít lấy cảnh giới của Bạch Nhạc, căn bản không có cách nhận biết.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trên truyền tống trận khôi phục lại bình tĩnh lần nữa, ba người Bạch Nhạc đã biến mất không còn tăm hơi, cùng lúc đó, xung quanh vô số chúng thần chi tượng cũng phát ra một hồi tiếng răng rắc, đại đa số pho tượng trực tiếp vỡ vụn, bây giờ cũng chỉ còn lại vẻn vẹn bảy tòa, bao gồm cả bức tượng của Hải Thần ở bên trong.

Hải Thần nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia thâm thúy.

- Quả nhiên... người không chết cũng không chỉ có một mình ta!

Cũng may mà đám người Bạch Nhạc không có ở đây, bằng không, chỉ dựa vào một câu nói này, đã bị dọa cho ngơ ngác.

Bảy pho tượng, cũng có nghĩa là còn bảy vị cường giả thần linh còn sống.

Có thể bây giờ các thần linh vẫn còn đang ngủ say, thế nhưng thời gian một vạn năm trôi qua... Hải Thần đều đã tỉnh lại, ai dám nói, các cường giả thần linh khác sẽ không tỉnh lại?

... ... ......

Đạo Lăng Sơn!

Vân Mộng Chân đứng ở trên Thánh Nữ Phong, nhìn về hướng Lục Âm Sơn, trong lòng giống như bị kim đâm một cái, đau gần như rơi lệ.

Thời hạn một tháng đã đến, sợ là bây giờ Bạch Nhạc đã bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.

Thật tâm mà nói, nàng muốn liều lĩnh bước vào bên trong cùng Bạch Nhạc, cùng mạo hiểm, bất kể tử sinh ít nhất cũng ở cùng một chỗ.

Thế nhưng, hiện thực là nàng không thể không bỏ xuống Bạch Nhạc, trở lại cái Đạo Lăng Sơn này, trọng chưởng Đạo Lăng Thiên Tông.

Không phải nàng bạc tình, mà là trên người nàng có gánh nặng quá lớn.

Nàng không có khả năng vĩnh viễn vì mình mà sống.

Từ lúc vừa ra đời, nàng đã nhận được tài nguyên tốt nhất thế gian, đạt được dốc lòng bồi dưỡng, Đạo Lăng Thánh Nữ, là một cái hào quang chói mắt không gì sánh được, cũng là một cái gánh nặng cực lớn.

Nàng không thể ném đi tất cả, vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước!

Bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông, đã đến tình cảnh sống còn, hy vọng duy nhất chính là nàng.

- Thánh nữ, trưởng lão và đệ tử đã tề tựu...

Bên trong gió núi, một cái thanh âm quen thuộc chậm rãi vang lên phía sau Vân Mộng Chân.

Cuối cùng Vân Mộng Chân không liếc mắt về phương xa nữa, chậm rãi xoay người lại, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ còn lại một cái núi băng trong sáng nhưng lạnh lùng.

... ... ...

Một màn tương tự, cũng phát sinh ở trên biển đông.

Bạch Cốt Thần Giáo đã sớm mọc rễ ở Đông Hải, Bạch Cốt phu nhân muốn giúp Bạch Nhạc thôi động đạo ma nhất thống, tự nhiên cũng không có khả năng chỉ dựa vào lực lượng một người, một lần nữa khống chế Bạch Cốt Thần Giáo, đồng thời bành trướng ra phía ngoài, chính là một vòng quan trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment