Trước đó, cho dù là thời điểm Sở Hân nhìn thấy Bạch Nhạc, cũng không có thực sự thấy qua Bạch Nhạc xuất thủ.
Cho nên, Sở Hân chỉ biết Bạch Nhạc rất mạnh, nhưng đến tột cùng mạnh đến mức nào, thì căn bản không rõ.
Giờ khắc này, nhìn thấy Tinh Hải khủng bố kia, cho dù là trong lòng Sở Hân cũng không khỏi rung mạnh một hồi.
Mặc dù nàng vẫn chưa bước vào Tinh Hải, nhưng cũng biết lợi hại trong đó!
Phải biết rằng, cho dù là vị sư tôn kia của nàng, đã bước vào Tinh Hải đỉnh phong, thì Tinh Hải cũng chỉ có tám ngàn trượng mà thôi.
Ùng ùng!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã rơi vào trước yết hầu Đinh Hạo!
Tinh Hải bị phá, mặt Đinh Hạo trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trên trán, thời điểm một kiếm này rơi vào trước mắt, thứ còn lại cũng chỉ là tuyệt vọng.
Trên sinh tử đài đoạn sinh tử!
Giờ khắc này, hắn giống như ngửi được mùi vị tử vong.
Nhưng mà, cuối cùng một kiếm này vẫn không rơi xuống.
Kiếm phong dừng lại ở vị trí trước yết hầu Đinh Hạo chưa đến một tấc, nhưng cuối cùng không có đâm xuống.
- Khoái kiếm rất mạnh, đáng tiếc, Đinh huynh lại không thể lấy được tinh túy, xác thực làm ta thất vọng.
Cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, chợt thu hồi Nghịch Ma Kiếm, bình thản nói:
- Không biết sư phụ Đinh huynh là người phương nào, nếu có cơ hội, Bạch Nhạc nguyện tới cửa thỉnh giáo!
Bất kể là Đinh Hạo, hay là mọi người dưới đài, đều không nghĩ đến, Bạch Nhạc sẽ ở dưới tình huống chiếm hết ưu thế, lại thủ hạ lưu tình.
Phong thái này lập tức khiến không ít người sinh ra lòng hảo cảm, dường như ấn tượng hoành hành ngang ngược trước đó của Bạch Nhạc, cũng vì vậy mà phai nhạt không ít.
Đinh Hạo sững sờ trong chốc lát, lúc này mới khom người cúi đầu về phía Bạch Nhạc!
- Đa tạ Bạch huynh thủ hạ lưu tình, ân này, Đinh Hạo tất có hậu báo!
Đinh Hạo dừng một chút, sau đó gỡ một cái không gian giới chỉ từ trên người xuống, tự mình phá hỏng cấm chế, đưa cho Bạch Nhạc:
- Đây là một ngàn Tinh Tinh đã nói và lệnh bài thân phận của ta trong Thiên Tinh Tháp, xin Bạch huynh nhận lấy.
Mặc dù Đinh Hạo cũng kiêu ngạo, nhưng không phải loại người không nói đạo lý kia!
Trên thực tế, phần lớn thiên tài đều tự phụ, trong tính cách sẽ có đủ chỗ thiếu hụt, nhưng tuyệt đối không quỵt nợ, đối với bọn hắn mà nói, có đôi khi mặt mũi còn quan trọng hơn sinh tử.
Nói xong những lời này, Đinh Hạo lập tức dẫn đầu nhảy xuống chiến đài, đầu cũng không quay lại, xoay người rời đi.
Bất kể là Hách Thiếu Hoa, hay là những người đi theo bên cạnh Đinh Hạo trước đó, đều không để ý.
Một khắc sau, dưới đài lại vang lên một hồi tiếng hoan hô rung trời!
Cái hoan hô này, chính là hoan nghênh Bạch Nhạc!
Bất kể trước đó, Bạch Nhạc bừa bãi vô danh thế nào, thì sau trận chiến này, cái tên Bạch Nhạc chắc chắn sẽ nổi danh Vân Thành!
Bạch Nhạc từ trên đài nhảy xuống, không chút suy nghĩ, liền lấy ra một nửa Tinh Tinh, đưa tới trước mặt Sở Hân.
- Này, đây là hoa hồng đã nói!
Bạch Nhạc mỉm cười, tùy ý nói, sau đó xoay người đi về phía Thiên Tinh Tháp.
Bạch Nhạc tùy ý đưa ra năm trăm Tinh Tinh đặt trước mặt, càng khiến người khác bị chấn động một trận!
Năm trăm Tinh Tinh đó, cho dù đối với cường giả Tinh Hải Cảnh mà nói, đó cũng là một món tiền khổng lồ, nhưng hôm nay hắn lại không hề nghĩ ngợi gì, cứ như vậy cho một tiểu cô nương chưa bước vào Tinh Hải như Sở Hân, làm sao có thể không khiến cho người ta trông mà thèm.
Nếu như nơi này không phải trước Thiên Tinh Tháp, nếu như không phải Sở Hân mặc y phục Chúng Tinh Điện, chỉ sợ đã có người không nhịn được muốn giết người cướp của.
Giờ khắc này, vẻ mặt Sở Hân cũng rất phức tạp, có chút không biết làm sao!
Còn Hách Thiếu Hoa bên cạnh thì mặt đã như màu đất, dường như bước một bước cũng không nhúc nhích được.
Bây giờ trong đầu hắn toàn là câu nói trước đó Bạch Nhạc nói với hắn.
- Hách sư đệ, ta rất thưởng thức ngươi, không sao... Chúng ta còn nhiều thời gian mà!
Còn nhiều thời gian. ..
Nhiều cái rắm ấy!
Nếu như sớm biết Bạch Nhạc mạnh tới mức này, cho dù cho hắn thêm một cái lá gan, hắn cũng không dám đi trêu chọc Bạch Nhạc!
Nhưng bây giờ, nói cái gì cũng đã muộn!
Đinh Hạo không dựa vào chỗ dựa vững chắc này, lại kết thành hận thù cùng Bạch Nhạc, hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, tuy Vân Thành rất lớn, nhưng nơi nào còn có chỗ cho hắn sống yên ổn!
Nhìn đi nhìn lại năm trăm Tinh Tinh trước mặt Sở Hân, Hách Thiếu Hoa càng hối hận đến xanh ruột.
... ...
- Ngươi thấy thế nào?
Trong đại điện bên cạnh, hai người xuyên qua cửa sổ quan sát trận chiến này, một người trong đó tùy ý mở miệng hỏi.
- Đúng là Đinh Hạo vẫn còn kém một điểm, khoái kiếm của Đinh lão, tối đa chỉ học được ba phần, đã khoe khoang như vậy, mất mặt xấu hổ cũng là chuyện đã đoán trước! Thế nhưng, có lần thất bại này, đối với hắn mà nói, ngược lại cũng chưa phải là một chuyện không tốt.
Trung niên có dáng vẻ nho sinh lắc đầu, vẩy cổ tay, mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy, nói:
- Ngược lại là Bạch Nhạc kia, để cho ta có chút ngạc nhiên! Khó có được hạt giống tốt, lại đi ra từ địa phương nhỏ như Nghiệp Thành, thực là khiến ta có chút bất ngờ... Sai người đi điều tra hắn một chút! Nhìn xem, rốt cuộc là cao thủ phương nào, dạy ra được đệ tử như vậy.