Muốn tìm hắn để gây sự, cũng không cần nóng lòng nhất thời, chỉ cần có thể đứng vững gót chân ở tầng thứ tư là có cơ hội.
Giờ khắc này, cho dù là trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút dao động.
Chỉ là, giờ khắc này Trương Liệt đang một mực lẩn trốn, dường như cũng nhận thấy được Bạch Nhạc có ý tút lui, lại mở miệng giễu cợt lần nữa.
- Không được sao? Ta còn tưởng rẳng thực lực lớn cỡ nào, Bạch Nhạc, ngươi chờ đó cho ta, mối thù hôm nay, Trương Liệt ta tất có hậu báo!
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhíu lại, trong lòng nổi lên sát cơ.
Chỉ là ngay lúc đó, trong lòng Bạch Nhạc cũng sinh ra một tia báo động.
Trước đó đối phương vẫn luôn cầu hòa, nhưng có thể thấy được, hắn vẫn muốn chạy đi, nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ, dĩ nhiên mở miệng khiêu khích lần nữa, chuyện này không phù hợp lẽ thường.
Bạch Nhạc cũng không phải loại người đầu óc nóng lên, thì cái gì cũng không quan tâm, mà ngược lại, bất kể dưới tình huống gì, Bạch Nhạc cũng có thể giữ được tỉnh táo.
Phép khích tướng đơn giản như vậy mà muốn Bạch Nhạc bị lừa, chỉ sợ Bạch Nhạc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại, giờ khắc này trong đầu lập tức hiện lên vô số ý niệm.
Rất nhiều manh mối, đều vào giờ khắc này xâu chuỗi lại.
Gần như là trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã có thể khẳng định, tất nhiên đây là một cái bẫy.
Chỉ là, thứ nghĩ Bạch Nhạc đến càng nhiều hơn!
Nếu như phía sau đối phương thật có người, như vậy cho dù tránh thoát bẫy rập hôm nay, đối phương cũng sẽ tìm hắn, tránh là tránh không thoát rồi.
Đã như vậy, chẳng thà thẳng thắn xông vào một lần.
Thứ nhất, dưới tình huống này, xông vào bẫy rập của đối phương, tất nhiên sẽ làm cho đối phương vô ý thức cho rằng, mình là người đầu óc ngu xuẩn, làm giảm lòng cảnh giác của đối phương.
Ở một phương diện khác, hiển nhiên vẻ sợ hãi trước đó của Trương Liệt cũng không phải là giả, hay nói cách khác, rất có thể vì mình một đường xông đến nơi đây, mới khiến cho đối phương không thể không tạm thời bố trí bẫy rập, kể từ đó, cho dù có một chút nguy hiểm, thì trình độ nguy hiểm cũng sẽ không quá cao.
Huống chi, cho tới bây giờ, Bạch Nhạc vẫn luôn ẩn giấu thực lực!
Bất kể là Tinh Hải hay là kiếm đạo, đều là Bạch Nhạc cố ý để lộ cho đối phương xem.
Mà thứ lớn nhất bây giờ Bạch Nhạc dựa vào vẫn là Thông Thiên Ma Công.
Cho dù thật sự có nguy hiểm, thì ở dưới tình huống đối phương chưa biết được thực lực của mình, Bạch Nhạc cũng có nắm chắc có thể thoát thân.
Ở trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Bạch Nhạc không có gì vướng bận cả, nếu thật sự đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, nghĩ biện pháp thoát thân, rời khỏi Vân Thành cũng được.
Có Thiên Cơ Biến tồn tại cũng làm cho Bạch Nhạc có tự tin thoát thân.
Những thứ này nói ra rất phức tạp, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu Bạch Nhạc mà thôi, tối đa mất mấy hơi thở thời gian, Bạch Nhạc đã làm ra quyết định.
- Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay, ta phải giết ngươi!
Trong mắt lộ ra một đạo sát khí khủng bố, Bạch Nhạc vốn đã dừng bước lại gia tốc lần nữa, giết về phía đối phương.
Lần này vừa đuổi theo, lại là một nén nhang thời gian!
Tinh Biến xuất hiện, tinh quang khủng bố chợt rơi xuống, bất kể là Bạch Nhạc, hay là Trương Liệt tốc độ đều không thể không hạ xuống, toàn lực tạo ra Tinh Hải, ngăn cản áp lực Tinh Biến.
Chỉ là, cho dù ở dưới tình huống này, hai người cũng không có dừng lại, một đường tiếp tục xông vào tầng thứ tư!
Oanh!
Gần như trong nháy mắt Tinh Biến kết thúc, hai người Trương Liệt và Bạch Nhạc, trước sau phá tan không gian, xông vào tầng thứ tư Thiên Tinh Tháp!
Áp lực mỗi một tầng bên trong Thiên Tinh Tháp đều tăng lên gấp đôi!
Vừa mới bước vào tầng thứ tư, Bạch Nhạc đã cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố, cho dù không phải là Tinh Biến, muốn tiếp tục chống đỡ ở tầng thứ tư cũng không dễ dàng, lấy thực lực của Bạch Nhạc cũng không thể không thủy chung duy trì Tinh Hải, mới có thể hóa giải phần áp lực kia.
Quan trọng hơn là, đúng như trong lòng Bạch Nhạc dự liệu!
Ngay tại thời điểm hắn bước vào tầng thứ tư, không đến trăm hơi thở, xung quanh đã có ít nhất bốn năm đạo thân hình hóa thành lưu quang, bay về phía hắn, hình thành thế bao vây!
Thực lực những người này, chưa chắc đã mạnh hơn Đinh Hạo và Trương Liệt, nhưng cũng sẽ không yếu hơn quá nhiều!
Một đối một, Bạch Nhạc hoàn toàn không có bất cứ áp lực gì, thế nhưng một khi liên thủ lại, khả năng sẽ hoàn toàn khác.
- Ha ha ha, Bạch Nhạc, ngươi thật sự quá ngu, như này cũng dám đuổi theo!
Nhận thấy những người này chạy tới, trên mặt Trương Liệt nhất thời lộ ra một nụ cười càn rỡ, cất tiếng cười to.
- Thế nào, liên phá tam trọng thiên, rất oai sao? Trở lại giết ta! Ngu xuẩn!
Trong lòng Bạch Nhạc bình tĩnh không gì sánh được, nhưng một khắc này, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bối rối, nhìn mấy người chạy tới kia, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta là bằng hữu của Trương Liệt!
Một người bên trong nhàn nhạt đáp:
- Ngươi chỉ mới tới Vân Thành, may mắn thắng Đinh Hạo, đáng lẽ nên cụp đuôi đối nhân xử thế! Có vài người, không phải ngươi có thể đắc tội, quá kiêu ngạo sẽ phải ăn thiệt thòi!