Có thể tu hành đến loại cảnh giới này, đương nhiên Kỷ Linh sẽ không phải là kẻ ngu xuẩn, nhưng dưới tình huống này, vẫn dám chính diện chống lại Kiếm Nhận Phong Bạo, chuyệ này cũng không khỏi quá khoa trương đi?
Mặc dù Kỷ Linh vẫn luôn không xuất thủ, nhưng Bạch Nhạc có thể ẩn ẩn cảm nhận thấy được khí tức của đối phương.
Tự nhiên thực lực Kỷ Linh mạnh hơn nhiều so với đám người Đái Chấn và tên nho sinh kia, dưới tình huống bình thường, cho dù Bạch Nhạc không động thủ trước, cũng chưa chắc dám nói dễ dàng thắng.
Thế nhưng khi mượn Tinh Biến, thi triển ra Kiếm Nhận Phong Bạo thì lại khác.
Cho dù Bạch Nhạc không thi triển Thôn Thiên Quyết, lực lượng yếu nhược đi rất nhiều, thì sợ rằng phía dưới Hóa Hư cũng không có người nào có thể chống lại một kích này!
Đương nhiên, ngoại trừ thiên tài cao cấp nhất trong cái Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này, nhưng hiển nhiên trong này không bao gồm loại quần là áo lụa như Kỷ Linh.
Chỉ là, dưới tình huống này, Bạch Nhạc cũng đã không kịp suy tư nữa, hắn không có chút lưu thủ nào, cứ như vậy hung hãn đụng về phía Kỷ Linh.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Kiếm Nhận Phong Bạo gần cuốn Kỷ Linh vào, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay Kỷ Linh chợt bộc phát ra một đạo thanh mang huyễn lệ, dường như trong nháy mắt, lực lượng thanh mang liền nổ tung, cho dù mạnh như Kiếm Nhận Phong Bạo, cũng bị thanh mang đập một kích vỡ nát.
Kiếm khí vỡ nát điên cuồng tàn sát bừa bãi xung quanh, hình thành một cơn lốc khủng bố.
Cho dù là cơn lốc tàn sát bừa bãi này, cũng không phải Tinh Hải đỉnh phong bình thường có khả năng chống lại.
Nhưng mà, cũng gần như cùng lúc đó, ngọc bội trên người Kỷ Linh sáng lên, hóa thành một bức tường thanh sắc ngăn cản, vững vàng bảo vệ Kỷ Linh ở bên trong.
Con ngươi Bạch Nhạc chợt co rụt lại, nhất thời phản ứng kịp.
Quận trưởng!
Không thể nghi ngờ, những thứ vừa rồi là thủ đoạn mà vị quận trưởng kia lưu lại để bảo vệ tính mạng cho đứa con trai độc nhất này.
Đao mang ẩn chứa bên trong Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chủ công chủ phạt, mà lực lượng trong hộ thân ngọc bội lại cam đoan Kỷ Linh sẽ không gặp phải nguy hiểm trí mạng.
Bảo vệ hoàn mỹ này thực sự làm người ta ước ao.
Nhưng nghĩ thân phận đối phương cũng liền bình thường.
Con trai độc nhất của quận trưởng đại nhân Đông Nam quận, thân phận như vậy, tùy tiện bước vào Thiên Tinh Tháp, nếu không có một ít thủ đoạn bảo vệ, sợ rằng mới là trò cười.
Kiếm Nhận Phong Bạo tan vỡ, chính Bạch Nhạc cũng rơi vào trong vòng xoáy kiếm khí, toàn thân áo trắng nhất thời bị cắt lộn xộn không chịu nổi, trên người cũng chảy ra một vệt máu, chỉ là Thông Thiên Đạo Thể quá mức mạnh mẽ, những thứ này cũng chỉ là một ít biểu hiện bên ngoài, vẫn chưa tổn thương tới gân cốt, càng không uy hiếp được tính mệnh.
Thế nhưng như vậy cũng đã đủ để làm cho tất cả mọi người biến sắc.
Bạch Nhạc cầm Nghịch Ma Kiếm, không tiếp tục truy kích nữa.
Bức tường thanh sắc trên người Kỷ Linh vẫn chưa tiêu thất, dưới tình huống này, cho dù hắn lại đuổi giết cũng không có ý nghĩa gì.
Về phần người khác, thì càng không nằm trong suy nghĩ của Bạch Nhạc.
Bắt giặc bắt vua, Kỷ Linh mới là căn nguyên ở chỗ này, không giải quyết được Kỷ Linh, coi như giết sạch người khác, cũng không có ý nghĩa lắm.
- Linh công tử không hổ là con trai độc nhất của quận trưởng!
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, nhẹ giọng đùa cợt.
- Bạch Nhạc, dừng tay đi, ngươi đã chứng minh thực lực của ngươi, ta cho phép ngươi tự do tu hành trong tầng này.
Sắc mặt Kỷ Linh có chút âm u, trầm giọng nói.
Gặp phải người mạnh, cho dù là hắn cũng không thể không làm ra nhượng bộ.
Dù sao, lực lượng bên trong Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, hay là lực lượng trong hộ thân ngọc bội, cũng không phải là vô cùng vô tận, có thể tùy ý kích phát.
Kể từ đó, thái độ của hắn cũng không cứng được.
- Kêu đánh kêu giết là ngươi, bây giờ nói dừng tay cũng là ngươi... Trọng điểm chính là, ngươi không phải trả bất cứ giá nào, chẳng lẽ Linh công tử cho rằng Bạch mỗ dễ bắt nạt sao?
“...”
Trong mắt Kỷ Linh lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Bạch Nhạc, nhưng lại không thể nói ra được cái gì.
Cùng lúc đó, lần Tinh Biến này cũng chậm rãi kết thúc.
Xung quanh khôi phục lại bình tĩnh, những người vừa mới may mắn tránh được một kiếp kia, trong lòng cũng không khỏi thổn thức.
Cho dù tất cả đã qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến Kiếm Nhận Phong Bạo khủng bố kia, tâm thần mỗi người vẫn có chút lạnh.
- Ngươi muốn như thế nào?
Kỷ Linh nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
- Không phải các ngươi muốn ta giao Tinh Tinh sao? Vậy thì dùng cách làm của các ngươi đi, một hai ba bốn năm... Sáu bảy, à, thêm ngươi nữa là tám! Yên tâm, ta cũng không lấy nhiều hơn của các ngươi, mỗi người một ngày đưa cho ta một viên Tinh Tinh là được, thế nào, không tính là quá phận chứ?
Bạch Nhạc nhún nhún vai, không để ý đáp.
Dáng vẻ thờ ơ kia, khiến người ta hận không thể hung hăng đánh hắn một trận mới được.
Nhưng mà bi thảm chính là, tất cả mọi người đều hiểu, bọn hắn không phải đối thủ của Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Kỷ Linh gần như phát ra mấy chữ này từ trong hàm răng, cảm giác toàn thân mình đều phát run.