Huống hồ, Bạch Nhạc hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Thanh Nhã tỷ một mực muốn trở về.
Đối với mình, đối với Bạch Mộc mà nói, có lẽ Bạch gia sớm đã trở thành một ký hiệu và ký ức, nhưng đối với Bạch Thanh Nhã mà nói, đó mới là cuộc sống của nàng ta, là nhà của nàng ta.
Cho dù là vì Thanh Nhã tỷ, Bạch Nhạc cũng phải trở lại Bạch gia.
- Tiểu Nhạc!
So sánh với Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã hiển nhiên có chút khẩn trương, tuy nàng ta không rõ Huyết Ảnh Ma Tông có nghĩa là gì, nhưng cũng hiểu được nguy hiểm trong đó.
Sinh tử của bản thân nàng ta thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không muốn để Bạch Nhạc lâm vào nguy hiểm.
Đi đến bên cạnh Bạch Thanh Nhã, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta biết mình đang làm gì, không có nguy hiểm đâu! Tiểu Nhạc đã trưởng thành, đã có thể che gió chắn mưa cho ngươi. Bạch gia là Bạch gia của chúng ta, ta sẽ lấy lại giúp ngươi.
Thay một thân áo trắng sạch sẽ, bên hông đeo kiếm, Bạch Nhạc đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh mặt trời vừa đẹp, cũng giống như tâm tình Bạch Nhạc lúc này.
Trở lại Bạch phủ, từ rất xa đã có người lập tức nhận ra Bạch Thanh Nhã, tin tức giống như bay, trong chốc lát đã truyền khắp Bạch phủ.
Khác với lúc trước, lần này sớm đã có hộ vệ được phân phó mở cửa giữa, cung kính đón Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã vào trong phủ.
Lần này, Bạch Nhạc không tới Thính Hương Thủy Tạ, mà là trực tiếp tiến vào sảnh chính của Bạch gia.
- Tiểu Nhạc, đúng là ngươi đã trở lại à.
Bạch Mộc không giả bộ, mà là sớm đã chờ ở ngoài đại sảnh, liếc một cái liền nhìn thấy Bạch Nhạc.
- Mộc ca nhi.
Mọi người đều đã không phải bộ dạng lúc nhỏ, nếu đi ở bên ngoài chỉ sợ căn bản không dám nhận nhau, nhưng lúc này gặp lại, lại giống như vô số ký ức lúc nhỏ xộc lên trong lòng.
- Tiểu Nhạc, ha ha, đúng là ngươi rồi,ta còn sợ đó là tin vịt!
Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, sắc mặt Bạch Mộc lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cười to đi tới đón, ra sức ôm lấy Bạch Nhạc,
- Nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn không gặp lại ngươi nữa.
- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện!
Vỗ vỗ lưng Bạch Nhạc, Bạch Mộc cười to lên tiếng, muốn kéo Bạch Nhạc vào nhà.
- Mộc ca nhi, còn có Thanh Nhã tỷ nữa.
Cảm nhận được sự nhiệt tình chân thành của Bạch Mộc, trong lòng Bạch Nhạc cũng rất vui vẻ, nhưng lại vẫn không lập tức đi vào.
Hơi ngẩn ra, lúc này Bạch Mộc mới chú ý thấy Bạch Thanh Nhã, cũng hiểu ý của Bạch Nhạc.
Nói thật, thực ra Bạch Mộc cũng không có bao nhiêu tình cảm với Bạch Thanh Nhã, tuy trên danh nghĩa Bạch Thanh Nhã là tỷ tỷ của Bạch Nhạc, nhưng ai cũng biết xuất thân của Bạch Thanh Nhã, sợ rằng trừ Bạch Nhạc ra, đời này của Bạch gia, trước giờ không có ai thật sự coi Bạch Thanh Nhã là tỷ tỷ.
Mấy năm nay, chuyện Bạch Thanh Nhã không được đối đãi tốt ở Bạch gia, Bạch Mộc mấy ngày qua cũng đã có nghe nói, nói như vậy là hiểu, Bạch Nhạc là muốn thông qua phương thức này một lần nữa tạo dựng quyền uy cho Bạch Thanh Nhã.
Loại việc nhỏ này, Bạch Mộc tất nhiên sẽ không để ý, cười khẽ một chút, hơi hạ thấp người nói,
- Chậm trễ Thanh Nhã tỷ! Đúng là lâu rồi không được gặp tiểu Nhạc, không ta có chút thất thố, Thanh Nhã tỷ, mời.
Nói rất hay, nhưng ý tứ thực tế, Bạch Thanh Nhã cũng hiểu rõ, cho nên, không lập tức đáp lại, mà là nhìn về phía Bạch Nhạc.
- Đi thôi Thanh Nhã tỷ, ngươi không đi, ta và Mộc ca nhi không dám vào nhà đâu.
Cười khẽ, Bạch Nhạc nói.
- Miệng ngọt xớt.
Khẽ gắt một tiếng, lần này Bạch Thanh Nhã không chối từ nữa, bước vào trong đại sảnh trước.
Trong chốc lát, ba người ngồi xuống trong đại sảnh, sau khi hạ nhân trà, Bạch Mộc liền phất tay ý bảo tất cả mọi người lui xuống.
- Tiểu Nhạc, Mộc ca nhi, các ngươi nói chuyện đi, ta ra ngoài một chút.
Bạch Thanh Nhã cũng biết rõ, Bạch Nhạc là có lời muốn nói với Bạch Mộc, chủ động tìm một cái cớ, lui ra ngoài.
Đã không có người ngoài, Bạch Nhạc và Bạch Mộc ngược lại đều trầm mặc.
- Tiểu Nhạc, ngươi nói thật cho ta biết, bọn Tam thúc là ngươi giết à?
Ngẩng đầu, sắc mặt Bạch Mộc cũng ngưng trọng hơn mấy phần, trầm giọng hỏi..
Từ khi thấy Bạch Nhạc, Bạch Mộc cảm nhận được, Bạch Nhạc sớm đã không phải là người thường, mà là cường giả Linh Phủ cảnh giống như hắn.
Trầm mặc một lát, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi đáp,
- Đúng.
Mí mắt đột nhiên giật giật, Bạch Mộc không lập tức phát tác, chỉ trầm giọng hỏi.
- Ngươi mấy năm nay có gặp Thành ca nhi không?
Nhìn Bạch Mộc, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược lại.
- Tiểu Thành?
Hơi ngẩn ra, Bạch Mộc có chút khó hiểu nhìn Bạch Nhạc.
- Thành ca nhi cũng là Linh Phủ cảnh.
Bạch Nhạc nói khẽ,
- Chỉ là... Hắn là Ma tu!
- Gì cơ?
Nghe vậy, Bạch Mộc không ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Ma tu, thứ mà hai chữ này đại biểu, thật sự quá đáng sợ.
- Mộc ca nhi, ngươi đã nghe nói tới Huyết Ảnh Ma Tông chưa?
Nhìn thấy Bạch Mộc đích xác không biết nội tình, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi mở miệng, nói ra tất cả kinh lịch lần này mình trở lại Bạch phủ từ đầu chí cuối cho Bạch Mộc nghe.
Bao gồm cả chuyện năm đó cha mẹ bị bức phải tự sát, cũng không giấu diếm.