- Công tử, tên họ Bạch kia rất giảo hoạt, đã rời đi Thiên Tinh Tháp nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối không có tiết lộ nửa chữ với người ngoài.
Người có dáng vẻ nho sinh âm trầm nói:
- Ta nghe nói, sau khi hắn an toàn đi ra, có không ít người ở tầng thứ tư đi đến nghe ngóng tin tức, chỉ là, hắn thủy chung không nói gì, thậm chí đến cuối cùng từ chối tất cả, ngay cả gặp cũng không gặp.
- Coi như hắn không quá ngu.
Kỷ Linh hừ lạnh một tiếng, trong lời nói vẫn không khỏi lộ ra vài phần tiếc hận.
Nếu như Bạch Nhạc không biết sống chết tiết lộ bí mật tầng thứ năm, hắn căn bản không cần hao tâm tốn sức, sẽ tự có người xử trí Bạch Nhạc, chỉ cần hắn nói vài lời nói bậy, sẽ có thể vô thanh vô tức lấy mạng Bạch Nhạc.
Cũng không nghĩ đến, tên Bạch Nhạc này nhanh nhạy như vậy.
- Công tử, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Người có dáng vẻ nho sinh kia có chút do dự, hỏi lần nữa.
- Yên tâm đi!
Khóe miệng Kỷ Linh nổi lên một tia lãnh ý, ngạo nghễ nói:
- Ta đã xin phụ thân đồng ý, hiện tại chỉ kém một cái thời cơ thích hợp ra tay mà thôi, ta cam đoan hắn sẽ chết vô cùng thê thảm!
- Công tử anh minh!
Nghe Kỷ Linh nói vậy, nho sinh kia nhất thời vui mừng, vội vàng khom người tán dương.
Phải biết rằng, trước đó hắn bị Bạch Nhạc nhục nhã không nhẹ, có thể nói là nhục nhã lớn nhất bình sinh, bây giờ nghe nói, có cơ hội báo thù, làm sao có thể không hưng phấn.
- Không cần vuốt mông ngựa, xuống dưới chuẩn bị đi! Nhớ kỹ, lần này phải vạn vô nhất thất! Phụ thân đã căn dặn ta, bây giờ Giang Nhược Hư đang ở đây, Bạch Nhạc lại là người Quan Lan, cho nên... Hoặc là không xuất thủ, nếu đã xuất thủ nhất định phải nhất kích tất sát!
Kỷ Linh khoát tay, trầm giọng nói.
- Công tử yên tâm, lần trước chúng ta quá lơ là, mới rơi vào bẫy của hắn, lần này chúng ta chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn có thể chém hắn thành muôn mảnh!
Tên nho sinh kia vỗ ngực cam đoan.
- Đi thôi, chỉ cần giết được hắn, lần này người người đều có thưởng!
... ......
- Thật là một cái thủy ma công phu!
Bạch Nhạc hít một hơi thật sâu, khống chế huyết dịch trên người hoàn thành một lần tuần hoàn, mỗi một tấc thịt trên người đều được hắn lấy tinh lực rèn luyện một lần, đột nhiên trên người chảy ra một tia máu, cho dù Bạch Nhạc đã tập thành thói quen, thì loại đau đớn kia, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút tim đập nhanh.
Quan trọng nhất là, loại rèn luyện này cũng không phải một lần là xong, cho dù là Bạch Nhạc, cũng cần tốn hao mấy tháng, mới có thể chân chính tu thành.
Thế nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ ràng, lúc này mới đi qua không đến nửa tháng, huyết nhục Bạch Nhạc đã đề thăng không ít.
Hơn nữa, trong quá trình tu luyện Bạch Nhạc còn phát hiện, loại tu luyện này còn có thể đề thăng khả năng khống chế sức mạnh thân thể.
Loại cảm giác khống chế này, còn có một cái tên khác mà Bạch Nhạc tương đối quen thuộc!
Nhập vi!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, bất kỳ sự tình gì có trợ giúp đối với thực lực, đều vô cùng quan trọng.
Rèn luyện huyết nhục, cô đọng tinh lực, tăng cao tu vi, thậm chí còn có thể thu được Tinh Tinh từ đám người Kỷ Linh, thời gian này quả thực quá đẹp.
Chỉ tiếc, chuyện tốt như vậy tự nhiên không có khả năng kéo dài lâu.
Luôn có một ít người cảm thấy khó chịu sẽ nhảy ra.
Ví dụ như... Kỷ Linh!
Mới chỉ qua một tháng thời gian, Kỷ Linh đã đi tới lần nữa.
Hơn nữa, so với việc lần trước, lần này người tới càng nhiều.
Bạch Nhạc quét nhìn một chút, liền nhận ra có ít nhất mười một mười hai người, vị trí tinh thần của hắn đã bị phong kín, khí thế hung hung.
Dựa theo lẽ thường, khi nhìn thấy loại tình huống này phản ứng đầu tiên của Bạch Nhạc sẽ là nghĩ biện pháp chạy đi.
Dù sao có tinh thần dựa vào, muốn rời khỏi Thiên Tinh Tháp, cũng không quá khó khăn.
Nhưng hiển nhiên biện pháp như thế chỉ tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Chân mày Bạch Nhạc nhíu lại, không có khởi động lệnh bài thân phận rời đi, ngược lại chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía đối phương.
- Thật can đảm!
Mí mắt Kỷ Linh hơi nhảy lên, cười lạnh nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thật sự là ngông cuồng không có giới hạn.
- Cuối cùng sự tình cũng phải giải quyết.
Bạch Nhạc nhún nhún vai, lạnh nhạt đáp:
- Linh công tử, khí thế hung hung, coi như ta chạy ra khỏi Thiên Tinh Tháp thì cũng có thể trốn được bao lâu? Huống chi, hoàn cảnh Thiên Tinh Tháp tốt như vậy, ta cũng không nỡ bỏ qua cơ hội này.
- Càn rỡ!
Kỷ Linh lạnh lùng liếc Bạch Nhạc, mở miệng nói:
- Chỉ là chiếm lợi nhất thời mà thôi, ngươi thật sự cho rằng, bản công tử không làm gì được ngươi sao?
- Linh công tử tưởng nhiều là thắng sao? Chỉ dựa vào mấy người này, sợ rằng còn chưa đủ để dọa lui ta!
Ánh mắt Bạch Nhạc đảo qua trên người mấy người khác, giễu cợt nói.
Có thần thông Kiếm Nhận Phong Bạo, Bạch Nhạc thật sự không sợ quần chiến.
- Bạch Nhạc, ngươi sẽ vì sự cuồng vọng của mình mà trả giá thật lớn!
Kỷ Linh cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Bày trận!
Trong nháy mắt, Kỷ Linh lấy ra một bộ trận kỳ từ trên người, trực tiếp ném ra, những trận kỳ kia rơi vào hư không, lộ ra một cỗ tinh lực nồng nặc, phân biệt chấn giữ bát phương.