- Ha ha ha ha, như thế tốt nhất, tới tới tới, cùng lên đi, đánh nhau vậy mới thú vị chứ!
Ngửa mặt lên trời cười lớn, Bạch Nhạc không hề sợ hãi chút nào.
Dù phải đối mặt với bốn người vây công thì đã sao?
Giờ này khắc này, Bạch Nhạc đã quyết ý dốc hết toàn lực ra tay, há còn sẽ sợ hãi bọn hắn.
Chớp mắt, Tinh Hải sau lưng lần nữa sôi trào, Bạch Nhạc vốn một mực đè thấp cảnh giới, khắc này triệt để bạo phát đi ra!
Chỉ một nhịp thở, Tinh Hải lần nữa bạo trướng!
Tinh Hải hậu kỳ!
Đối diện với vây công từ mấy người này, Bạch Nhạc không chút do dự chọn cách lần nữa đột phá, đồng thời suất tiên ra tay, lấy sức một mình đối kháng bốn người!
Sao mà ngạo mạn? !
Người trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này, sợ rằng còn chưa thực sự được thấy bộ mặt kiêu ngạo nhất của hắn!
Truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, há lại sợ sệt chiến trận? !
Nghịch Ma Kiếm đột nhiên giơ lên, trên thân Bạch Nhạc tán phát chiến ý ngất trời.
- Tới chiến!
…
Lâm chiến đột phá!
Có thể bước đến tầng thứ sáu Thất Tinh Tháp, không ai không phải là thiên tài, song dù là bọn hắn cũng chưa từng gặp qua kẻ điên nào như thế!
Lâm chiến đột phá, đây gần như là chuyện chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, thế mà giờ đây lại vậy ra xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Cảm giác đó, thực sự khiến bọn hắn có xung động muốn thổ huyết.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là kẻ nào!
So với sự tàn khốc Đạo Ma bất lưỡng lập, đây đó chém giết lẫn nhau điên cuồng ở thế giới chân thực, bên trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới thật ra hòa bình hơn nhiều, đặc biệt là những thiên tài có bối cảnh nhất định, gần như không làm sao khuyết thiếu tài nguyên tu hành, cũng rất ít có lúc cần phải liều sống liều chết.
Bọn hắn giống như đóa hoa trong nhà kính, có vẻ vô cùng non nớt.
Giờ đến lúc Bạch Nhạc thực sự trở mặt bạo phát, bọn hắn mới ý thức được, trêu chọc loại kẻ điên như Bạch Nhạc là chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Tâm ý đã quyết, Bạch Nhạc càng thêm phần dứt khoát!
Trong lúc bọn hắn còn đang ngẩn người, Bạch Nhạc đã trước một bước ra tay.
Tinh Hải sôi trào, nháy mắt kiếm khí khủng bố kia đã cuốn lấy tất cả mọi người!
Lấy một địch bốn thì đã sao?
Giờ này khắc này, Bạch Nhạc vẫn dám chọn cách chủ động xuất kích!
….
- Giang Nhược Hư, ngươi dám ngăn trở ta? !
Gần như cùng lúc, ở bên ngoài Thất Tinh Tháp, Kỷ Thần cũng sắp bị tức điên.
Sau khi được đến tin tức, hắn lập tức chạy tới trước Thất Tinh Tháp, vốn đang định xông vào bầm thây vạn đoạn tên nhãi ranh Bạch Nhạc kia, khăng khăng ngay khi hắn sắp bước vào, Giang Nhược Hư và Hàn Tinh lại xuất hiện chắn ngang trước mặt.
Lửa giận công tâm, khắc này Kỷ Thần đã không cố kỵ được quá nhiều, trực tiếp trở mặt, lớn tiếng quát mắng ngay trước mặt chúng nhân.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng dám la lối om sòm với tiên sinh! Kỷ Thần, nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ cái ghế quận thủ Đông Nam đã khiến ngươi quên mất vì sao!
Trong mắt chớp động hàn mang, Hàn Tinh lạnh giọng chất vấn.
Sát khí khủng bố như thủy triều tràn ngập ra, trực tiếp khóa cứng khí tức Kỷ Thần.
Bị Hàn Tinh mắng như vậy, Kỷ Thần tuy phẫn nộ, song cũng đã khôi phục mấy phần lý trí.
Cái tên Giang Nhược Hư này thực sự quá quỷ dị.
Ai cũng biết người này rất lợi hại, nhưng thật ra rốt cục lợi hại đến mức nào, lại tựa hồ không ai có thể nói được rõ ràng.
Tựa như một giếng nước sâu, khiến người căn bản không dò được đáy!
Thân là Đông Nam quận thủ, Kỷ Thần biết được càng nhiều hơn xa người khác, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn đối đầu chính diện với Giang Nhược Hư!
Khoan nói thực lực Giang Nhược Hư như thế nào, chỉ riêng Hàn Tinh một mực canh chừng ở bên Giang Nhược Hư, một tấc cũng không rời đã khiến hắn có chút sợ hãi.
Hít sâu một hơi, cường hành áp chế lửa giận trong lòng, Kỷ Thần trầm giọng mở miệng nói:
- Giang tiên sinh, mối thù giết con, không đội trời chung! Không phải ta không nể mặt ngươi, nhưng giờ con ta còn đang hôn mê, không chút dấu hiệu tỉnh lại, lúc này, vô luận bất cứ ai ngăn trở ta báo thù thì đều là tử địch của ta!
Đối mặt với uy hiếp từ Kỷ Thần, Giang Nhược Hư hiển nhiên không chút để ở trong lòng, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Quận thủ đại nhân nói quá lời, không ai muốn ngăn cản ngươi báo thù, chẳng qua ... Giang mỗ cho rằng, chuyện này có kỳ quặc, dù sao Bạch Nhạc cũng là đệ tử Quan Lan ta, cho dù có lỗi, cũng nên cho hắn cơ hội phân biện, không thể chỉ dựa vào lời từ một phía liền định tội lạm sát được.
Lời này nói rất mũ miện đường hoàng, song trên thực tế, ý tứ che chở đã rất rõ ràng.
Vô luận thế nào, Kỷ Thần cũng khó mà nuốt xuống cục tức này.
Chỉ tích tắc, trong mắt Kỷ Thần đột nhiên chớp qua sát khí khủng bố:
- Giang tiên sinh, ta vô ý đối địch với ngươi, nhưng mà ... Hôm nay, nếu ngươi cứ muốn ngăn trở, ta đành buộc phải ra tay! Đến loại cảnh giới như ngươi ta, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ mà phân ra sinh tử, ngươi nghĩ sao?
- Bằng ngươi cũng xứng!
Cười lạnh một tiếng, cổ tay Hàn Tinh khẽ đảo, kiếm phong băng lãnh chợt tới tay, tán phát ra hàn mang khiếp người.