Không điên cuồng không sống được!
Rất nhiều lúc, kẻ điên và thiên tài chỉ cách nhau bởi một ý niệm!
... .. .
- Nửa năm, không thể nào!
Gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí Thiên Tinh Tháp, Kỷ Thần có chút điên cuồng gào thét lên!
Đương sơ, đối với thời gian tu hành của Bạch Nhạc trong Thiên Tinh Tháp, hắn sớm đã có qua dự đoán , theo như cách nghĩ của hắn, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, Bạch Nhạc nhất định sẽ rời khỏi Thiên Tinh tháp!
Nhưng giờ đây, thời gian nửa năm đã đi qua, nhưng Thiên Tinh Tháp lại vẫn chẳng có thay đổi gì, Bạch Nhạc càng chưa có dấu hiệu đi ra, cảnh này khiến tình tự hắn đã hơi có chút thất khống.
Một mặt, vì duy trì sát trận, cùng với thỉnh mời đám cao thủ Hóa Hư Cảnh kia ở lại Vân Thành, mỗi ngày hắn đều phải trả ra đại giá nhất định, Bạch Nhạc mỗi kéo thêm một ngày, tổn thất của hắn lại nhiều thêm một chút!
Mặt khác, đã sắp gần tới thời điểm Chúng Tinh Thần Vực mở ra, đối với tất cả mọi người mà nói, đấy mới là chuyện quan trọng nhất.
Bạch Nhạc một mực không đi ra, dần dần khiến người mất đi nhẫn nại, lúc nào cũng có thể chọn cách rời đi.
Quan trọng hơn là, thời gian tu hành của Bạch Nhạc trong Thiên Tinh Tháp càng dài, đồng nghĩa với thu hoạch của Bạch Nhạc càng lớn, một khi đột phá, thực lực tăng trưởng sẽ càng thêm phần khủng bố.
Đối với hắn mà nói, đây cũng là một loại áp lực vô hình!
Khăng khăng đối với điều này, hắn căn bản không có bất kỳ cách nào!
So với Kỷ Thần, Giang Nhược Hư hiển nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Rời khỏi Quan Tinh Đài, trong lòng hắn đã có quyết định, mặc dù không bước vào Vân Thành, song vẫn một mực ở gần đó, hờ hững theo dõi diễn biến.
Đối Kỷ Thần mà nói, kéo càng lâu càng nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói thì lại vừa khéo tương phản.
Thời gian càng dài, hắn liền có càng nhiều thời gian để chuẩn bị.
Điểm cường đại nhất của Giang Nhược Hư không phải thực lực bản thân hắn, mà là khả năng nắm bắt đối với thế cục, đối với nhân tâm.
- Tiên sinh cho rằng, hắn còn có thể chống được bao lâu?
Nhìn về hướng Thiên Tinh Tháp, Hàn Tinh hiếu kỳ hỏi.
Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã không đánh giá cao Bạch Nhạc, ngược lại, thậm chí có tình tự như là giận dỗi với Giang Nhược Hư, hắn một mực cho rằng, Bạch Nhạc không hề xuất sắc như Giang Nhược Hư vẫn nói!
Khăng khăng sự thực trước mắt lại lần nữa chứng thực suy đoán của Giang Nhược Hư, cảnh này khiến hắn không khỏi càng thêm hiếu kỳ.
- Rất khó nói!
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Theo lý mà nói, Tinh Hải vạn trượng đã là cực hạn, không khả năng bị phá vỡ! Thời gian nửa năm đã rất lâu, chẳng qua... Nếu hắn đã là Tử Vi Đế Tinh, như vậy có chút dị thường cũng là điều có thể hiểu được, hơn nữa, hắn tựa hồ có được lĩnh ngộ độc đáo đối với tinh tượng ... Lại cầm cự thêm hai tháng hẳn không phải vấn đề gì quá lớn.
- Tám tháng ư? Thế đã biến thái lắm rồi, ta nhớ được, trước đây Cố Vong Tình ở tầng thứ bảy Thiên Tinh Tháp, chẳng qua cũng chỉ tu hành gần gần bảy tháng mà thôi!
- Lần này khác!
Lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Cố Vong Tình là đạo thể trời sinh, mỗi một bước tu hành mỗi đều đi cực kỳ vững chắc, còn Bạch Nhạc này, hiển nhiên để uẩn chưa đủ! Đối với hắn mà nói, trợ giúp của Thiên Tinh Tháp sẽ càng lớn.
- Tiên sinh cho rằng, hắn có thể mạnh hơn Cố Vong Tình?
Hàn Tinh hỏi tiếp.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Nhược Hư bất giác nhếch lên ý cười xán lạn:
- Đương nhiên!
Hồi đáp đầy tính khẳng định như vậy khiến Hàn Tinh không khỏi hơi ngớ, hắn làm sao cũng không thể ngờ, Giang Nhược Hư lại sẽ xem trọng Bạch Nhạc đến vậy.
Rốt cuộc, Cố Vong Tình là người mà hắn vô cùng quen thuộc, đấy có thể nói là thiên tuyệt thế, các phương diện đều gần như hoàn mỹ!
Dù bản thân Hàn Tinh vẫn luôn tự phụ, song không muốn thừa nhận cũng không được, so với hắn, tiềm lực của Cố Vong Tình càng lớn, thực lực tương lai tuyệt đối cũng sẽ mạnh hơn hắn.
- Ngươi không hiểu.
Khẽ lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Cố Vong Tình, chịu tải hi vọng của Chúng Tinh Điện, cũng là con đường được Chúng Tinh Điện lựa sẵn ... Nhưng như thế, liền cũng chú định không thoát ly
- Nếu ta có thể đồng ý con đường của Chúng Tinh Điện, vậy thì cần gì phải khai sáng Quan Lan, giờ cũng đâu cần phải quan tâm đến Bạch Nhạc.
Hai tay chắp sau lưng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói tiếp:
- Đừng có gấp, từ từ xem đi ... Chỉ cần hắn có thể xông qua cửa ải này, tương lai, giữa hai người bọn họ ắt sẽ phân ra cao thấp.
Mí mắt hơi nhảy.
Rất nhiều chuyện, kỳ thực Hàn Tinh không hề hiểu rõ, tuy ẩn ẩn có thể đoán ra được mấy phần.
Lại thêm lúc ở trên Quan Tinh Đài, nghe được phen đối thoại kia giữa Giang Nhược Hư và Tân Gia Minh, trong lòng hắn ẩn ẩn đã có vài phần hiểu ra.
Giờ đây, nói tới mức này, hắn liền không khó để đoán được dụng ý của Giang Nhược Hư.
Chỉ là... Lần này, Giang Nhược Hư thật có thể một mực chọn đúng nữa ư?
Hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc vào lựa chọn của Giang Nhược Hư, nhưng giờ đây, dù là hắn, tựa hồ cũng đã không dám khẳng định như trước.
…