Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1854 - Chương 1853: Tự Tin Xem Người

Chương 1853: Tự tin xem người Chương 1853: Tự tin xem người

Nhất thời, vô luận là Giang Nhược Hư hay Tân Gia Minh đều không khỏi trầm mặc.

Dù là Giang Nhược Hư, người mang Bạch Nhạc tới đây cũng hoàn toàn không ngờ, đáp án được đến lại sẽ kinh thế hãi tục tới vậy.

Nếu thật như lời Bạch Nhạc nói, nơi đây không phải thế giới chân thực ... Như vậy bọn hắn lại tính là cái gì?

Chúng Tinh Thần Vực!

Đối với Chúng Tinh Tiểu Thế Giới mà nói, đấy một mực là nơi thần bí nhất, dù là Chúng Tinh Điện cũng chỉ có hiểu biết sơ sài đối với nơi đó.

Nhưng mà, bọn hắn thật có thể tín nhiệm Bạch Nhạc ư?

Trong những lời này, đến cùng có mấy phần chân thực, lại nên phân biện như thế nào? !

….

- Ngươi tin mấy phần?

An trí xong xuôi cho đám người Bạch Nhạc, hai người Giang Nhược Hư và Tân Gia Minh lần nữa về lại trên Quan Tinh Đài.

Hai người đều có thể cảm giác được, trong lời của Bạch Nhạc vẫn có rất nhiều bảo lưu, chẳng qua, thế mới hợp tình hợp lý, so với bọn hắn, hiện tại Bạch Nhạc đang ở vào thế yếu, muốn để cho Bạch Nhạc hoàn toàn tín nhiệm bọn hắn, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

- Năm phần!

Thoáng suy tư một lát, Giang Nhược Hư nhẹ giọng đáp nói:

- Kể ra, hẳn nên không giả, chỉ là... Thứ hắn bảo lưu, có thể mới là trọng điểm.

Tránh nặng tìm nhẹ, đây chẳng qua là thủ đoạn nói chuyện tầm thường nhất, điều này không thể gạt được Giang Nhược Hư.

- Ngươi muốn làm gì? Tín nhiệm bọn họ?

Tân Gia Minh hỏi tiếp.

- Không thì sao? Uy hiếp chắc?

Nâng chén trà lên, Giang Nhược Hư thong thả nói:

- Bạch Nhạc và tên Yêu Tinh kia thì cũng thôi, riêng vị Thanh Vương đó, thực lực dù không bằng được ngươi ta thì cũng không chênh lệch quá lớn, thật muốn động thủ... Giết người dễ dàng, nhưng muốn lưu lại người sống, vậy thì khó.

Thoáng ngừng một lát, Giang Nhược Hư nói tiếp:

- Huống hồ, dù có thể bắt lại bọn hắn, ngươi cho rằng... Nhất định có thể ép hỏi ra được chân tướng?

Nhấp một ngụm trà trà, Giang Nhược Hư từ tốn nói:

- Giết người không có chút ý nghĩa nào cả! Không lẽ ngươi cũng như đám ngu xuẩn Chúng Tinh Điện kia?

Trầm mặc khoảnh khắc, Tân Gia Minh chậm rãi nói:

- Bây giờ, ngươi ta còn có thể áp chế bọn hắn, nhưng một khi để bọn hắn bước vào Chúng Tinh Thần Vực, vậy lại khó nói... Mặc dù bọn hắn thực sự đến từ thiên ngoại, song cũng chưa biết chắc là bạn hay địch.

- Vô luận ngươi ta đều không phải hạng bạc tình... Thật phải buông bỏ đi thế giới này, ngươi bỏ được ư?

Thở dài một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng đáp nói.

- Kiểu gì cũng phải thử một lần.

Chậm rãi đứng dậy, Giang Nhược Hư đứng trên Quan Tinh Đài , mặc cho gió đêm hiu hiu thổi phất trường sam trên người.

- Lần này, ta sẽ tái nhập Chúng Tinh Thần Vực ...

Nghe vậy, Tân Gia Minh không khỏi biến sắc.

- Mỗi người một đời chỉ có thể bước vào Chúng Tinh Thần Vực một lần, ngươi dù có thể bước vào bên trong, khả năng sẽ vĩnh viễn không ra được.

Nhìn vào Giang Nhược Hư, Tân Gia Minh nghiêm túc nói.

Mặc dù hắn và Giang Nhược Hư rất ít khi gặp mặt, nhưng hai người có thể nói là lão hữu hiểu rất rõ về nhau, đối mặt với chuyện trọng yếu như thế, không dung bọn hắn không thận trọng.

- Giả sử bọn hắn nói là thật, ngay cả chướng bích tiểu thế giới này đều có thể bị phá vỡ, khơi khơi mỗi Chúng Tinh Thần Vực đã tính là gì.

Lắc đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh nói:

- Người sống trên đời, luôn phải có lúc chọn lấy hay bỏ, tưởng muốn có điều thu hoạch, làm sao có thể không gánh chút phong hiểm.

- Ngươi có thể chờ bọn hắn đi ra.

- Không chờ được!

Khẽ nhướng mày, Giang Nhược Hư thản nhiên hồi đáp:

- Ngươi ta rõ ràng lợi hại trong đó hơn bất kỳ ai, chuyện này can hệ quá lớn, nếu không tự thân nhìn vào bọn hắn, ta không yên tâm! Ngươi không cần khuyên ta, ta có trách nhiệm của ta, ngươi tự nhiên cũng có trách nhiệm của ngươi.

- Bây giờ chúng ta nhất định phải tạm thời tin tưởng bọn họ, nhưng mà ... Giả như có biến, nếu ta có thể giải quyết được trong Chúng Tinh Thần Vực thì thôi, song nếu không thể, vậy phải cần ngươi xuất động lực lượng toàn bộ thiên hạ, tru diệt bọn họ!

Nói đến đây, trong mắt Giang Nhược Hư chớp qua một mạt sát cơ rét lạnh:

- Thân phận ngươi càng thích hợp để tọa trấn thiên hạ hơn ta, dù ta thất bại... Ngươi cũng có được năng lực xoay chuyển càn khôn, chúng ta không nguyện dễ dàng giết người, nhưng vậy không có nghĩa là chúng ta sẽ không giết người.

Nghe thế, Tân Gia Minh không khỏi theo đó trầm mặc.

Hai người tương giao nhiều năm, rất nhiều chuyện, điểm đến liền ngừng, tự nhiên không cần phải nhiều lời.

Thở dài một tiếng, Tân Gia Minh chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Giang Nhược Hư khom lưng cúi đầu nói:

- Quân đi trước, ta lấy trà thay rượu, tiễn đưa quân.

Bật cười, hồi xoay người, nâng chén trà lên, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:

- Không cần bi quan như thế, có lẽ sự tình chưa hẳn đã xấu như chúng ta tưởng tượng ... Mặc dù ta không biết bọn hắn giấu giếm cái gì, nhưng nhân tính vốn tương thông, ta quan sát hắn ở Đông Nam quận hai năm có thừa, chút tự tin nhìn người kia thì vẫn có, bằng không, há lại sẽ dẫn bọn hắn đến đây.

Lúc sự tình cầm nắn không chuẩn, vậy liền phải xem người.

Một kẻ tâm tính thiện lương liền sẽ không làm ác thiên hạ, đồng thời cũng đáng để tín nhiệm.

...

Bình Luận (0)
Comment