Nhiên Huyết Thuật ở trong Huyết Ảnh Ma Tông cũng không tính là pháp môn quý giá gì, trên cơ bản chỉ cần bước vào Linh Phủ cảnh là có thể được truyền thụ, hơn nữa, tu luyện cũng không khó khăn.
Chỉ mất nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã triệt để nắm giữ được Nhiên Huyết Thuật.
Bạch Nhạc lại nhìn lướt qua công pháp khác, đáng tiếc lại không có môn nào có thể hấp dẫn được Bạch Nhạc, so sánh với Thông Thiên Ma Công, những công pháp của Huyết Ảnh Ma Tông này thật sự quá thô ráp.
Lắc đầu, Bạch Nhạc lại chuyển sự chú ý tới trên Thông Thiên Ma Công.
Tuy lần này thi triển Thôn Thiên Quyết thiếu chút nữa thì chơi chết Bạch Nhạc, nhưng uy lực khủng bố của Thôn Thiên Quyết cũng giống như độc dược, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nếu nói, lúc trước khi ở Linh Tê Kiếm Tông, trong lòng Bạch Nhạc thủy chung vẫn có một chút cảm xúc mâu thuẫn với Thông Thiên Ma Công, như vậy, lúc này Bạch Nhạc đã triệt để ném những suy nghĩ này ra sau đầu.
Huyết cừu của cha mẹ, không đội trời chung, đối với Bạch Nhạc mà nói, Huyết Ảnh Ma Tông chính là địch nhân lớn nhất của hắn hiện giờ.
Nhưng đối mặt với quái vật lớn như vậy, chỉ dựa vào thủ đoạn của huyền môn, Bạch Nhạc căn bản không có hy vọng báo thù! Duy nhất có thể khiến hắn có khả năng chống lại Huyết Ảnh Ma Tông, chính là Thông Thiên Ma Công.
Sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, thứ quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất trong Thông Thiên Ma Công, chính là tu luyện Thông Thiên Ma Thể.
Chỉ là muốn tu thành Thông Thiên Ma Thể, tài nguyên phải tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố, cho dù muốn đạt tới trình độ nhập môn đơn giản nhất, cũng cần hao phí mấy trăm linh thạch, sau đó còn cần một đống linh dược để phụ trợ tu luyện.
Đây còn chỉ là nhập môn, muốn thực sự tu thành Thông Thiên Ma Thể, còn cần rất nhiều thiên tài địa bảo chân chính, linh thạch phải tiêu hao lại là một con số thiên văn, chỉ là nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran rồi.
Nếu Bạch Nhạc vẫn ở Linh Tê Kiếm Tông, đừng nói là mười năm, cho dù một trăm năm chỉ sợ cũng không gom đủ một phần mười tài nguyên cần dùng để tu luyện Thông Thiên Ma Thể.
Chỉ là,nghĩ tới uy lực khủng bố của Thôn Thiên Quyết, trong lòng Bạch Nhạc hạ quyết tâm, trực tiếp lấy toàn bộ linh thạch vừa cướp được của Đường Hách.
Ầm!
Đột nhiên vỗ một cái, mấy chục khối linh thạch trước mặt nứt vỡ, hóa thành một cỗ linh khí nồng đậm tỏa ra, cơ hồ là đồng thời, Bạch Nhạc đã dẫn động Thông Thiên Ma Công, bắt đầu thối luyện Thông Thiên Ma Thể.
Linh khí vốn tán ra, căn bản còn chưa kịp khuếch tán, liền bị cắn nuốt vào trong cơ thể, một chút khí tức cũng không thể truyền ra khỏi sơn động.
Cũng chính là đặc tính bá đạo đó của Thông Thiên Ma Công mới có thể làm được điểm này, nếu không một phát dùng nhiều linh thạch như vậy để tu luyện, căn bản là không thể giấu được.
...
Phập.
Lại nhổ ra một búng máu, cả người Bạch Mộc bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, trước mắt tối sầm, cơ hồ là ngất xỉu.
Một đường này, Bạch Mộc sớm đã không nhớ được đã bị thương bao nhiêu lần, xương cốt trên người đã gãy bao nhiêu khúc.
Bạch Mộc cũng từng thử giao thủ với đối phương, nhưng tư chất của Bạch Mộc vốn là bình thường, bất kể là thiên phú hay là thực lực, đều rất bình thường, đối mặt với người của Huyết Ảnh Ma Tông, căn bản không có hy vọng thủ thắng.
Nếu không có chuyện chuyện, Bạch Mộc cũng chưa chắc đã không dám liều chết một phen, nhưng, một màn kịch chiến của Bạch Nhạc và Đường Hách, lại giống như từng thời khắc hiện lên trong đầu hắn.
Hắn biết rõ, đối với hắn mà nói, vinh nhục cá nhân, thậm chí là sinh tử đều không quan trọng, quan trọng là, cần phải đưa tin tức về tông môn!
Cho dù không kịp cứu Bạch Nhạc, ít nhất cũng phải khiến cái chết của Bạch Nhạc có giá trị.
Cho nên, hắn một mực trốn tránh, dùng hết toàn bộ khí lực chạy về Hàn Sơn.
Bất kể bị thương nặng cỡ nào, bất kể thống khổ bao nhiêu, hắn cũng phải cắn răng mà chống đỡ.
Đào vong cả một ngày, Bạch Mộc cơ hồ đã ép ra hết mỗi một phần tiềm lực trong cơ thể!
Bạch Mộc thậm chí không biết, mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, có lẽ một khắc sau sẽ chết trên đường, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ không cam lòng từ bỏ.
Bạch Mộc biết rất rõ, mình chỉ là một người rất bình thường.
Nhưng bình thường tới mấy, cũng nên có thứ mà mình phải thủ vững, cho dù vì thế mà trả giá lớn tới mấy, cũng phải kiên trì mà làm.
- Kẻ nào?
Ngay khi Bạch Mộc đã sắp triệt để không chống đỡ được, dường như cuối cùng cũng nhìn thấy sơn môn quen thuộc, bên tai vang lên một tiếng gào to, trong lòng buông lỏng, cuối cùng ý thức cũng theo đó mà trở nên mơ hồ, há há miệng, Bạch Mộc muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được gì, cứ thế ngã xuống đất.
Dưới chân đột nhiên cứng lại, trong mắt lộ ra một tia tức giận, tên đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó cuối cùng cũng không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Những đệ tử thủ sơn này tất nhiên bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại có nghĩa là, nơi này đã là Hàn Sơn, chỉ cần trong thời gian mấy hơi thở, có lẽ sẽ có cao thủ của Hàn Sơn tới nơi, dù lá gan của hắn có lớn tới mấy cũng không dám nhảy vào sơn môn Hàn Sơn để giết người.