Thần Nữ nhìn Tân Gia Minh, bình tĩnh trả lời:
- Ngươi không phải đối thủ của ta. Nếu lần này ra tay, ngươi sẽ chết.
Giọng điệu nàng ta rất bình thản, giống như không mang bất kỳ cảm xúc gì, nhưng cả Tân Gia Minh lẫn bọn Bạch Nhạc đều có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói.
Nàng ta không phải đang oai phong đe dọa, mà là đang trần thuật sự thật.
Tân Gia Minh đối với điều này cũng không biểu hiện ra e ngại hay gì khác, sắc mặt ông vẫn bình tĩnh, đáp:
- Người chỉ có một lần chết. Chỉ cần ta có thể tận hết chức trách, cho dù chết rồi thì còn gì để luyến tiếc nữa?
Thần Nữ lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn!
Thần Nữ không cho rằng Tân Gia Minh lừa mình, trái lại, chính bởi vì tin tưởng Tân Gia Minh nói thật nên nàng ta mới càng tức giận như thế.
Bởi vì một khi ra tay với Tân Gia Minh lần nữa, tất nhiên ông sẽ chết, nhưng ở tình huống cường địch vây xung quanh thế này, nàng ta cũng đừng mong khá khẩm hơn. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, một khi nàng ta đánh với Tân Gia Minh đến ngọc vỡ đá nát, Bạch Nhạc sẽ nhảy ra giữa hôi của thế nào.
Tân Gia Minh mở tay ra, thờ ơ đáp:
- Luôn có một ít chuyện ngu ngốc, cần phải có người đến làm. Thần Nữ đã dám một thân một mình đến đây, chắc hẳn cũng đã có chuẩn bị rồi.
Mắt thấy Tân Gia Minh với Thần Nữ đàm phán không thành, Chúng Tinh Điện điện chủ vội ngắt lời:
- Tân trưởng lão, việc này có gì để sau bàn lại, vấn đề quan trọng nhất hiện tại là Bạch Nhạc. Ta nghĩ, bất kể có chuyện gì chúng ta cũng nên diệt trừ đại kiếp vạn năm này trước, sau đó rồi hẵng bàn chuyện. Thần Nữ, ngài thấy thế nào?
Người ngoài nghe không hiểu ý tứ của điện chủ, nhưng Tân Gia Minh và Thần Nữ lại không thể không hiểu được.
Ánh mắt Thần Nữ có hơi ngưng lại, cả nàng ta vào giờ khắc này cũng không khỏi im lặng.
Dù không thèm hợp tác với Chúng Tinh Điện, nhưng ở loại cục diện này, nếu có thể giết chết Bạch Nhạc trước thì cũng không phải không tốt.
Dù sao không cần Thần Nữ ra tay, chỉ cần nhìn Chúng Tinh Điện và Bạch Nhạc đánh nhau đến ngươi chết ta sống là được rồi, trong lòng nàng ta sẽ không có gánh nặng gì cả.
Chỉ là, Chúng Tinh Điện điện chủ có năm mơ cũng không ngờ, ngay khi âm cuối vừa dứt, ánh mắt như dòng điện của Tân Gia Minh đã liếc tới ông ta, đồng thời quốc sư còn không chừa cho ông ta chút thể diện nào mà trực tiếp quát lại:
- Trịnh Hành, thu lại cái tâm tư nhỏ nhen kia đi! Đã đến thời khắc sống chết rồi mà trong đầu ngươi vẫn chỉ nghĩ đến ích lợi của mình. Nếu để ta nghe được lời này thêm lần nữa thì việc đầu tiên ta làm chính là giết chết ngươi.
...
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong trận chiến đều lập tức nhốn nháo, rồi đồng loạt nhìn về phía Chúng Tinh Điện điện chủ, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cho dù là người của Chung Tinh Điện, giờ khắc này cũng không khỏi có hơi chần chờ.
Trước đó Bạch Nhạc nói gì, bọn họ có thể không tin, nhưng Tân Gia Minh thì khác.
Tới tận bây giờ, người nam nhân này vẫn lấy thân phận quốc sư mà ở trong Quan Tinh Đài, không quản chuyện thế tục, sự việc liên quan tới Chúng Tinh Điện càng chưa từng nói ra nửa câu phản đối.
Nhưng hôm nay, ngài ấy ngay cả thể diện cũng không chừa lại cho điện chủ mà trực tiếp đáp trả lại, đây quả thật là chuyện không tưởng.
Nháy mắt, trong đầu rất nhiều người đều đang lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
Nếu vậy, há có lẽ lời của Bạch Nhạc mới là sự thật sao?
Trên mặt điện chủ có hơi khó xử, nhưng rốt cuộc ông ta không phải người thường, năng lực khống chế cảm xúc cũng không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng được. Như bây giờ, cho dù đã bị mất hết thể diện, nhưng ông ta vẫn có thể bình ổn lại cảm xúc.
- Tân trưởng lão, ngài có tính toán của ngài, đương nhiên ta cũng có kế hoạch của ta, không đến một khắc cuối cùng…Ai dám nói người nào đúng?
Lời nói này rất hợp lý, ngay cả Tân Gia Minh cũng không phản bác gì thêm.
Thật ra trong lòng Tân Gia Minh cũng mơ hồ hiểu được tâm tư vị điện chủ này, chỉ là có rất nhiều lời cũng không tiện nói ra.
Đương nhiên, ông sẽ không chấp nhận lời giải thích của đối phương.
Tân Gia Minh xoay người sang hướng khác, không tiếp tục quan tâm đến đối phương nữa. Ông nhìn Thần Nữ, nói:
- Ra tay đi, hôm nay giữa ta và ngươi, nhất định phải có một người chết.
Cũng ngay lúc đó, đột nhiên Bạch Nhạc chen lời vào:
- Khoan đã!
Tân Gia Minh đánh nhau với Thần Nữ, vốn dĩ chuyện này chả liên quan gì đến Bạch Nhạc, thậm chí nếu vị quốc sư này có thể đánh Thần Nữ trọng thương, với hắn mà nói chính là một chuyện tốt.
Nhưng mà, có rất nhiều chuyện là tốt hay xấu không thể trong lúc được mất nhất thời mà cho ra phán đoán.
Một khi Tân Gia Minh động thủ với Thần Nữ, bất kể kết quả ra sao, e rằng ông khó tránh cái chết.
Vị này bấy giờ đã là người duy nhất trong thiên hạ có thể kiềm chế ảnh hưởng của Chúng Tinh Điện. Nếu ông có thể đồng quy vu tận với Thần Nữ thì cũng thôi, nhưng trong lòng Bạch Nhạc rất rõ, chuyện đấy gần như là không thể.
Loại nhân vật như Thần Nữ, ngươi thừa dịp khi trạng thái của nàng ta không tốt, nhất thời chiếm được mấy phần lợi thì không khó, nhưng muốn giết chết người ta thật lại khó như lên trời.