Toàn bộ tâm thần Bùi Lỗi đều đặt vào trong phòng bị Bạch Nhạc, căn bản không chú ý tới Dạ Nhận biến mất.
Hơn nữa, Dạ Nhận lựa chọn thời cơ ra tay vừa khéo ngay khi Bùi Lỗi tránh qua được một kiếm kia của Bạch Nhạc, trong lòng vừa mới hồi thần.
Như thế, một đao này, căn bản không có khả năng thoát được.
Trong lúc vội vàng, Bùi Lỗi chỉ kịp giơ chưởng lên chắn ngang trước ngực, nhưng bàn tay hắn, há có thể ngăn nổi một kích từ Dạ Nhận!
Tức thì, bàn tay liền bị xuyên thủng, đao kia thế đi chưa hết, cách qua bàn tay đâm vào lồng ngực Bùi Lỗi, cũng may kịp đỡ, cho nên không đến nổi thương tổn được tới tâm tạng.
Song dù thế, Bùi Lỗi cũng bị hù cho sợ vỡ mật!
Đây là người nào?!
Vốn hắn tưởng rằng, chiếm giữ Tích Vân Sơn, dù phóng mắt khắp toàn thiên hạ, hắn cũng đã tính là nhân vật đỉnh cấp, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, hắn đã vài lần bồi hồi bên lằn ranh sinh tử, hỏi sao không sợ hãi cho được?
- Dừng tay, giết ta, các ngươi đừng hòng sống sót rời đi!
Cố nén đau nhức nơi bàn tay, Bùi Lỗi hô lớn.
Chỉ là, Dạ Nhận há lại đi quản cái này.
Một chiêu đắc thủ, Dạ Nhận càng thêm được lý không tha người, mũi đao trong tay khẽ chuyển, tiếp tục đâm tới Bùi Lỗi.
Đối đầu với loại sát thủ đỉnh nhọn kiểu này, chỉ cần bị cướp mất tiên cơ liền rất khó đoạt về quyền chủ động, vô luận Bùi Lỗi xê dịch thế nào cũng một mực không thể thoát khỏi phạm vi công kích của Dạ Nhận.
- Bùi huynh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không.
Lành lạnh coi chừng Bùi Lỗi, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
Nói chuyện …
Có quỷ mới không muốn nói chuyện!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Bùi Lỗi suýt thì bật khóc, hắn không muốn nói chuyện chắc?
Hắn lại không ngốc, giờ đây Bạch Nhạc đã danh chấn thiên hạ, đầu óc hắn bị nước vào mới muốn đánh sống đánh chết với Bạch Nhạc!
Nhưng hắn dám ư?
Từ lúc đám người Bạch Nhạc bước vào Tích Vân sơn, hắn đã được đến tử lệnh từ Thần Nữ, nhất định phải bắt lại bọn Bạch Nhạc, không được phép lùi bước.
Với tình cảnh đó, nếu hắn dám làm trái ý Thần Nữ, vậy liền căn bản không cần đánh, Thần Nữ chỉ bằng một tia ý niệm trong đầu liền lập tức có thể khiến hắn thần hồn câu diệt!
Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là căn bản không cách nào nói chuyện!
Tới nước này, Bùi Lỗi cũng liều, dứt khoát vung đi ra, trên mặt hiện vẻ tàn khốc:
- Giết, giết cho ta! Tích Vân Sơn ta trước nay không chịu người uy hiếp, giết bọn hắn cho ta, không tiếc bất cứ giá nào!
Rống giận khàn cả giọng, đồng thời cũng triệt để phong kín ý niệm tưởng muốn nói chuyện với đối phương của Bạch Nhạc!
Nhưng mà, theo bản năng, trong lòng Bạch Nhạc vẫn sinh ra một tia dự cảm nguy hiểm.
Cảm giác này rất không thoải mái, rõ ràng biết trong này có vấn đề, khăng khăng lại không tìm ra được cách gì hay để giải quyết, đúng thật khiến người khó chịu vô cùng.
Dưới mệnh lệnh của Bùi Lỗi, đám cao thủ Tích Vân Sơn ùn ùn kéo tới vây công, cục diện đã hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của Bạch Nhạc.
Không phải giết người, chính là bị người giết!
Loại đề chọn một trong hai này, căn bản không có dư địa để quay vần!
Bất Tử Thanh Vương là người đầu tiên nhịn không được hạ sát thủ, Thanh Vương Kiếm chém ngang đi ra, nháy mắt, chí ít đã có bốn năm tên tu hành giả Tinh Hải Cảnh bị một kiếm này chém giết! Cũng may Bất Tử Thanh Vương còn có một tia lý trí, dù chém thân thể đối phương, song không truy sát thần hồn đối phương trốn đi ra!
Chỉ là, dù vậy, một khi thấy máu, đám người này lại càng phát điên.
Khắp nơi toàn là tiếng kêu giết, không chỉ Bất Tử Thanh Vương, dù là Bạch Nhạc và Hàn Tinh, khắc này cũng không thể không thống hạ sát thủ, từ đó mới có thể ổn định cục diện.
Thoáng chốc, Bạch Nhạc rốt cục cũng hồi thần, với tình hình như bây giờ, vô luận thế nào cũng không thể để cho Bùi Lỗi tiếp tục kêu gào bậy bạ, mặc dù không cách nào bắt sống thì cũng nhất định phải chém giết đối phương, bằng không, sợ rằng kết cục sẽ là máu nhuộm Tích Vân Sơn.
Trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Bạch Nhạc bước ra trước một bước, sau lưng đột nhiên lộ ra một phiến tinh không lộng lẫy, thực lực Hóa Hư được thúc giục đến tận cùng, trực tiếp xông thẳng về phía Bùi Lỗi.
Lần này trong lòng hắn đã không còn chút cố kỵ nào, bất kỳ ai dám ngăn ở trước mặt đều sẽ bị kiếm quang chém giết!
Giết liền ba tên nỗ lực ngăn cản, Bạch Nhạc như nguyện đuổi đến trước mặt Bùi Lỗi!
Lúc đối mặt Dạ Nhận, Bùi Lỗi vẫn có thể ứng đối chu toàn, nhưng lần nữa đối mặt với một kiếm tràn ngập sát khí của Bạch Nhạc, Bùi Lỗi vô luận thế nào cũng không ngăn được.
Mắt thấy một kiếm kia sắp chém đến trên thân Bùi Lỗi, một vệt thần quang đột nhiên bắn xuống từ trên đỉnh núi!
Nháy mắt đó, Bạch Nhạc cảm nhận được một cỗ sát khí ngưng tụ như thực chất, gần như đồng thời, hắn phát giác ra được thân phận đối phương.
Trúng kế!
…
Thần Nữ!
Vốn mọi chuyện đang rất khó hiểu, nhưng sau khi Thần Nữ vừa xuất hiện, hết thảy liền đều có thể tìm được lời giải thích.