Một khi lại để Thần Nữ thoát thân, như vậy nếu thiếu Tân Gia Minh, chỉ sợ Chúng Tinh Điện sẽ không chút kiêng dè mà hạ đòn sát thủ. Đến lúc ấy, muốn ngăn chặn công kích của bọn chúng sẽ không còn dễ dàng. Với lại, một khi để Thần Nữ khôi phục lần nữa, tất cả cũng chỉ còn một con đường chết.
Thần Nữ lạnh lùng liếc Bạch Nhạc, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Bạch Nhạc nhìn nàng ta, chậm rãi đáp:
- Thần Nữ, lưỡng bại câu thương chẳng lợi cho ai cả, thật ra ta có một đề nghị. Ngài hãy mở lại Chúng Tinh Thần Vực một lần nữa, thả Giang tiên sinh ra, vậy chuyện hôm nay coi như bỏ qua.
Thần Nữ không hề suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt:
- Không thể được! Mạng đổi mạng, Giang Nhược Hư đã muốn cứu ngươi, vậy nhất định phải dùng chính tính mạng của lão ta để đổi.
Nghe Thần Nữ nói vậy, Bạch Nhạc chẳng những không buồn, mà trái lại khóe miệng lại lộ ra ý cười:
- Quả nhiên, ngài có thể mở Chúng Tinh Thần Vực bất cứ lúc nào.
Đương nhiên Bạch Nhạc biết rõ, Giang Nhược Hư bị đặt ở trong một quan tài bằng đồng. Ở tình huống bình thường, căn bản không có khả năng thoát thân, cho dù Thần Nữ thật sự muốn thả ông thì cũng không thả được.
Một mạng đổi một mạng.
Chỉ cần cấm chế Chúng Thần Mộ Địa không bị tiêu trừ hoàn toàn, nhất định phải cần có người trấn áp nơi đó. Nếu Giang Nhược Hư không chết, vậy ắt phải có người khác chết.
Để Thần Nữ thả Giang Nhược Hư ra, đơn giản mà nói thì chính bản thân nàng ta phải đi thay thế cho Giang Nhược Hư, làm sao nàng ta có thể đồng ý được.
Nhưng Bạch Nhạc nói vậy là có ý muốn thăm dò. Mà từ trong câu trả lời của Thần Nữ, hắn cũng đã có được đáp án mình muốn.
Chỉ cần Thần Nữ có thể mở Chúng Tinh Thần Vực bất cứ lúc nào, vậy chuyện này vẫn còn sơ hở có thể lay chuyển.
Ánh mắt Thần Nữ hiện lên vẻ rét lạnh, nàng ta cũng ý thức được mình đã bị Bạch Nhạc gài, nhưng nàng ta cũng không để ý cho lắm, chỉ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Phải thì sao? Thế nào, ngươi cho rằng bằng vào các ngươi có thể ép ta nghe theo à?
Bạch Nhạc nhún vai, tùy ý nói:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm. Hơn nữa, ngài vốn không nên tới. Giờ ngài đến đây, đồng nghĩa đã bại lộ sơ hở lớn nhất của mình.
Bạch Nhạc ngước đầu lên, lạnh lùng hỏi lại:
- Thời gian của ngài đã không còn nhiều, đúng không?
Thần Nữ khinh bỉ phản bác:
- Nực cười! Thực lực của ta sẽ khôi phục càng ngày càng nhiều, mà các ngươi lại tiến cảnh một cách chậm chạp, vĩnh viễn không có cơ hội để bước lên, ta cần gì phải gấp gáp?
Bạch Nhạc nhún vai, bâng quơ nói:
- Chưa hẳn. Vốn dĩ ta vẫn không thể nghĩ thông suốt, nhưng hôm nay ở đây nhìn thấy ngài, lại nhắc nhở ta. Nếu ngài thật sự không sốt ruột, vậy lúc trước từ trong Chúng Tinh Thần Vực ra, ngài sẽ không vội vàng đại khai sát giới như vậy, thậm chí trực tiếp đánh tới Chúng Tinh Điện. Sự việc Tích Vân Sơn đã nói rõ, ngài không phải sẽ không dùng thủ đoạn, hoặc là loại người không thèm dùng thủ đoạn.
Hắn dừng một chút, lại tiếp:
- Nếu ngài thật sự không nóng lòng, thế chỉ cần ở Tích Vân Sơn chờ ta và Chúng Tinh Điện ngọc vỡ đá nát là đủ rồi, cần gì phải mạo hiểm tới tận đây.
- Ta vừa mới thăm dò, bảo Thần Nữ thả Giang tiên sinh, lại bị ngài từ chối, là bởi vì cho dù ngài muốn, cũng không có cách nào đúng không?
- Giang tiên sinh sắp không gượng nổi rồi. Một khi Gang tiên sinh ngã xuống, cấm chế bên trong Chúng Thần Mộ Địa sẽ lập tức khởi động. Bây giờ ngài chỉ là một sợi tàn hồn một khi cấm chế bị khuấy động lần nữa, ngài ắt sẽ bị trọng thương, thậm chí bị cưỡng ép dẫn về trong Thanh Đồng Quan ở Chúng Thần Mộ Địa. Ta đoán không sai chứ, Thần Nữ?
Mí mắt Thần Nữ giật giật, sắc mặt nàng ta có hơi khó coi. Bởi vì nàng ta không ngờ, hành động mạo hiểm xuất hiện ở đây của mình bị Bạch Nhạc phát hiện đã khiến kẻ này suy đoán ra nhiều chân tướng như thế.
Mặc dù Bạch Nhạc nói cũng không đúng hoàn toàn, nhưng trọng tâm lại không sai. Quả thật nàng ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nếu không thể tích lũy đủ lực lượng để chống lại cấm chế trước khi Giang Nhược Hư chết, nàng ta sẽ lần nữa bị thương, thậm chí tàn hồn cũng bị kéo vào trong cấm chế.
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta không thể đợi được mà muốn dùng cách thức giết chóc để hồi phục. Nếu không, lấy thực lực Thần Linh của nàng ta, cho dù không thực hiện giết chóc, thì chỉ cần có đủ thời gian, khôi phục thực lực há lại có gì khó?
Bạch Nhạc nhìn Thần Nữ, chậm rãi nói:
- Đã vậy, chúng ta làm một giao dịch đi. Ngài mở Chúng Tinh Thần Vực ra lần nữa, chúng ta cũng đừng quan tâm quốc sư mà cùng nhau vào Chúng Thần Mộ Địa, vào lúc Giang tiên sinh sắp chống đỡ không nổi nữa thì đánh một trận phân thắng bại. Nếu chúng ta thua, ngài tất sẽ có biện pháp hóa giải nguy cơ, đến lúc đó, trên đời này cũng không còn ai có thể ngăn cản ngài nữa. Nhược bằng nếu ngài thua, ngài cũng đừng phản kháng mà tự mình trở vào trong Thanh Đồng Quan, thay thế cho Giang tiên sinh.