Điều này, không chỉ mình Bất Tử Thanh Vương, mà ngay cả Hàn Tinh cũng hiểu rõ. Có điều dẫu có ra sao, chỉ cần là chuyện có ích cho Giang Nhược Hư thì hắn đều sẽ không từ chối.
Lấy tốc độ của bọn họ, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi là đã đi đến lối vào của Chúng Tinh Thần Vực. Thần Nữ không do dự, lập tức nâng tay đánh ra một hàng thủ ấn, mở đường. Sau đó, nàng ta thản nhiên liếc nhìn bọn Bạch Nhạc, lạnh nhạt chờ họ chủ động đi vào.
Bạch Nhạc bật cười to, bước lên dẫn đầu:
- Đi thôi!
Có Bạch Nhạc làm gương, từng người Bất Tử Thanh Vương, Dạ Nhận, Hàn Tinh đều lần lượt bước vào, cuối cùng là Chúng Tinh Điện điện chủ và Cố Vong Tình.
Có Tân Gia Minh và Thần Nữ nhìn chằm chằm, không có ai dám giở trò gian trá.
Thần Nữ lườm Tân Gia Minh một cái, xong mới cất bước vào trong Chúng Tinh Thần Vực. Đồng thời, Chúng Tinh Thần Vực vừa mới mở ra đã ngay lập tức đóng lại, giống như vừa nãy đều chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.
Cùng theo tới còn có không ít cao thủ của Chúng Tinh Điện và Quan Lan. Bấy giờ thấy cửa vào đã đóng lại, những người này cũng không khỏi có hơi lo lắng.
- Quốc sư, chúng ta nên làm gì đây?
Bạch Nhạc và Chúng Tinh Điện điện chủ đều đã vào Chúng Tinh Thần Vực, những người bên ngoài đương nhiên nhất loạt nghe theo chỉ đạo của Tân Gia Minh. Hơn nữa, chuyện này vì sao mà dừng lại, có rất nhiều người vẫn mơ mơ màng màng. Họ không biết rốt cuộc là ai đúng ai sai, nên vẫn đang chờ quốc sư cho một lời giải thích.
Chỉ là Tân Gia Minh không có ý định trả lời. Ông im lặng một lát, bấy giờ mới chậm rãi cất lời:
- Tóm lại vẫn phải chờ kết quả. Ta ở đây trông coi, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, các ngươi tất sẽ hiểu được nhân quả trong đó.
Đừng nói những người này, mà cho dù là bản thân Tân Gia Minh cũng vẫn có rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ kỹ, nên đương nhiên sẽ không mở miệng nói lung tung.
Nhưng mà, trận chiến vốn dĩ đã định sẽ chém giết thảm khốc này lại có thể dùng cách như vậy để hóa giải, chung quy vẫn được coi là một chuyện tốt. Việc bây giờ chỉ là xem thử, rốt cuộc Bạch Nhạc có kế hoạch gì và có thể giải quyết chuyện này hay không thôi.
Cái loại cảm giác ngoài cuộc này khiến Tân Gia Minh có hơi khó chịu, nhưng ông không thể không thừa nhận, đây quả thật chính là biện pháp duy nhất.
Giờ khắc này, ông cũng không tự chủ được mà có hơi nhớ Giang Nhược Hư.
Nếu Giang Nhược Hư còn ở đây, sao có thể để cục diện tiến triển đến mức khó cứu vãn thế này.
So với Bạch Nhạc, Tân Gia Minh càng muốn tin tưởng vào phán đoán của Giang Nhược Hư hơn.
Nếu thiên hạ là bàn, lê dân bách tính là quân, vậy ván cờ này, ai mới được xem là người cầm cờ?
Toàn bộ Chúng Tinh Thần Vực vẫn là một vùng tối tăm như lần trước Bạch Nhạc tới. Hơn nữa, lần đó những pho tượng kia cũng yên lặng như vậy.
Trừ bước mở ra là không giống bình thường, còn đâu trong Chúng Tinh Thần Vực vẫn không có cơ duyên gì đáng nói, trái lại khắp nơi đều lộ ra tử khí nhàn nhạt. Mặc dù không đậm đặc như trong Chúng Thần Mộ Địa, nhưng so với trước kia thì lại nồng hơn rất nhiều.
Đối với cường giả Hóa Hư, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng nếu là Tinh Hải Cảnh ở trong hoàn cảnh này thì chỉ e muốn sống sót cũng khó.
Quan trọng nhất là, lần này vẫn giống hồi trước, sau khi tiến vào Chúng Tinh Thần Vực, vị trí xuất hiện của từng người đều không giống nhau, nhóm người lập tức thất lạc.
Bạch Nhạc lấy lại bình tĩnh, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, phân biệt phương hướng, lập tức tìm ra được hướng đi của Chúng Thần Mộ Địa.
Bản thân việc khích Thần Nữ mở Chúng Tinh Thần Vực rồi trở lại chính là một nước cờ hiểm.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây là một hồi đánh cược. Nếu thắng thì thắng rất nhanh gọn, nếu thua thì thất bại thảm hại.
Hắn vào đây để nghĩ cách cứu Giang Nhược Hư, đó là một trong những lý do, nhưng không phải toàn bộ lý do.
Đối với Bạch Nhạc, nguyên nhân thật sự khiến hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận mạo hiểm như vậy là bởi, bản thân hắn không thể tin những người khác.
Tân Gia Minh còn sống mới có thể có tác dụng áp chế nhất định với Chúng Tinh Điện, nhưng một khi ông bỏ mình, tất cả mọi người sẽ lần nữa đứng trước công kích của Chúng Tinh Điện.
Sự không tin tưởng này, thậm chí không chỉ nhằm vào người của Chúng Tinh Điện, mà còn có Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận.
Một khi tình hình rơi vào cục diện không thể nghịch chuyển được nữa, ngoại trừ bản thân, ai cũng không thể tin.
Hơn nữa, Bạch Nhạc mơ hồ có một cảm giác, chỉ có về đến đây mới có thể thật sự giết chết Thần Nữ. Nếu không, ở ngoài cho dù Tân Gia Minh có buông bỏ tính mạng cũng chưa chắc có thể làm tổn thương tới bản nguyên của nàng ta.
Từ trước khi bắt đầu đặt chân vào con đường tu hành, Bạch Nhạc đều không quen giao phó sống chết vào tay những người khác. Vân Mộng Chân cũng luôn nhắc nhở hắn, không nên tin bất cứ kẻ nào.
Đã như vậy, chẳng bằng dứt khoát hạn chế đấu tranh ở trong một phạm vi nhỏ.
Như thế, bất kể ra sao, hắn cũng có thể tranh thủ được thế chủ động nhiều hơn.
…
Ánh mắt nhìn về hướng Chúng Thần Mộ Địa, khóe miệng Thần Nữ hiện lên vẻ châm chọc:
- Ngu xuẩn!