Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2 - Chương 2 - Thông Thiên Ma Quân (2)

Chương 2 - Thông Thiên Ma Quân (2)
Chương 2 - Thông Thiên Ma Quân (2)

Mang theo rìu bổ củi một đường chạy chậm, Bạch Nhạc thở hồng hộc chui vào trong rừng, ra sức chém cây cối.

Mặc dù chỉ là một đệ tử tạp dịch, nhưng Bạch Nhạc từ mười tuổi đã vào Linh Tê Kiếm Tông, tính toán ra cũng đã sáu năm, trong sáu năm này, Bạch Nhạc sớm đã quen cuộc sống như vậy.

Giống thường ngày chém xuống một búa, ở trên thân cây bổ ra một cái khe, trước mắt Bạch Nhạc lại đột nhiên hiện lên một đạo huyết ảnh, trong huyết ảnh bao vây một thanh trường kiếm màu xanh, như ánh sáng rơi xuống trước thân cây mà Bạch Nhạc đang chém.

Trong nháy mắt, một nữ tử áo trắng theo sát huyết ảnh rơi xuống.

Trời đất làm chứng, Bạch Nhạc chưa bao giờ thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế.

Dù trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, cũng không thể che lại dung nhan động lòng người và dáng người uyển chuyển của nàng. Vô luận là lông mày nhàn nhạt, ánh mắt thanh tịnh hay cái mũi như ngọc, đều giống như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất, không có một chút tì vết, dưới mũi là môi đỏ nhàn nhạt, càng tô điểm ngũ quan hoàn mỹ không một tì vết của nàng.

Trọng yếu nhất là, trên người nữ nhân lộ ra một loại khí chất thánh khiết không nói ra được, không nhiễm chút khói lửa nhân gian, phảng phất như như liếc nhìn nàng nhiều một cái, cũng là một loại khinh nhờn.

- Vân Mộng Chân, ngươi đuổi theo bổn quân mấy vạn dặm, thật cho là bổn quân không làm gì được ngươi sao?

Huyết ảnh ở trước người nữ tử hóa thành một trung niên, lạnh lùng mở miệng nói.

- Thông Thiên Ma Quân, ngươi bị Tử Tiêu Thần Lôi hủy thân thể, chỉ còn một tia thần hồn chạy ra Đạo Lăng Sơn, cho dù có năng lực thông thiên, bây giờ có thể còn lại mấy phần? Ta đã dám đuổi theo ngươi, thì không muốn sống trở về, Côn Ngô Kiếm chính là bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông ta, dù có chết, ta cũng sẽ không để nó rơi xuống trong tay tà ma ngoại đạo như ngươi.

Trong ánh mắt nữ tử áo trắng lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng mở miệng nói.

- Tà ma ngoại đạo? Ha ha, không sai, bổn quân là tà ma ngoại đạo! Ta biết ngươi không sợ chết, thế nhưng rơi xuống trong tay ma đầu như ta, ngươi cho rằng không sợ chết là được sao?

Trong miệng phát ra thanh âm cười to, đột nhiên ánh mắt trung niên rơi xuống trên người Bạch Nhạc.

- Vân Mộng Chân, ngươi thấy thiếu niên này làm vị hôn phu của ngươi được không?

Con ngươi của Vân Mộng Chân co rụt lại, trong lòng phát lạnh, thân là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, nàng không sợ chết, nhưng trên đời này có một số việc, so với tử vong càng đáng sợ hơn vô số lần.

- Các ngươi là ai? Dám làm càn ở Linh Tê Kiếm Tông!

Bạch Nhạc làm sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ dính đến trên người mình, trở tay nắm lấy búa đốn củi, ra vẻ trấn định lớn tiếng quát.

- Ngươi là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông?

Hai tay thả lỏng phía sau, trung niên xoay người lại lạnh nhạt hỏi.

Từ huyết ảnh biến thành, khuôn mặt của trung niên có vẻ hơi mơ hồ, nhưng khí chất lại làm cho người khắc sâu ấn tượng, phảng phất như chỉ cần hắn đứng ở đó, chính là trung tâm của thiên địa.

Dù chỉ nhàn nhạt quét nhìn Bạch Nhạc một cái, nhưng trong chớp mắt này, Bạch Nhạc lại đột nhiên cảm nhận được áp lực cực kỳ kinh khủng, toàn thân run rẩy, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được đối phương kinh khủng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, mới càng cắn chặt răng nói.

- Phải!

Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, có lẽ đối phương sẽ còn kiêng kị mấy phần, nhưng nếu chỉ là một tạp dịch, như vậy dù giết mắt cũng sẽ không nháy một cái.

- Ở trước mặt ta còn dám nói láo, cũng xem như có mấy phần can đảm nha.

Trong mắt trung niên lộ ra mỉm cười, khoan thai mở miệng nói.

Trong lòng Bạch Nhạc run lên, nhưng mặt ngoài lại không thể không tiếp tục mạnh miệng.

- Ai nói láo?

- Ha ha ha!

Nghe vậy trung niên lại cười to.

- Ngay cả một tia linh lực cũng không có tu ra, Linh Tê Kiếm Tông là không thu được đệ tử sao?

- ...

Lông mày Bạch Nhạc nhảy một cái, lúc này mới ý thức được, gặp phải cao thủ rồi, cái nói láo này tự nhiên không cách nào nói được nữa.

Vừa nghĩ đến đây, ngược lại khơi dậy mấy phần khí chất lưu manh của hắn, Bạch Nhạc tức giận nói.

- Không sai, ta chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, cái gì đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, bất quá là ta thiếp vàng lên mặt mình thôi ! Bất quá, nơi đây chính là địa bàn của Linh Tê Kiếm Tông lại không giả, chờ cao thủ của Linh Tê Kiếm Tông ta đến, sẽ đánh ngươi hồn phi phách tán!

- Cao thủ của Linh Tê Kiếm Tông? Ha ha, một Linh Tê Kiếm Tông nho nhỏ, cũng có người dám tự xưng cao thủ ở trước mặt bổn quân?

Trong mắt Thông Thiên Ma Quân lóe lên vẻ khinh thường, ngạo nghễ mở miệng nói.

- ...

Giờ khắc này, Bạch Nhạc cảm giác cả người mình choáng váng.

Một Linh Tê Kiếm Tông nho nhỏ?

Đến tột cùng đối phương là ai, cũng dám nói ra lời lớn lối như thế?

Chỉ là Thông Thiên Ma Quân lại không có ý tứ tiếp tục phản ứng Bạch Nhạc, lặng lẽ nhìn Vân Mộng Chân, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

- Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông ngươi không phải băng thanh ngọc khiết, mắt cao hơn đầu sao? Hôm nay bản quân càng muốn để tên tạp dịch đê tiện này phá thân của ngươi!

Nghe được lời này, Vân Mộng Chân biến sắc, quay người muốn trốn, chỉ là không còn kịp rồi.

Bình Luận (0)
Comment